Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3346



Chương 3346

Trong mắt Phạm Lưu Tam lóe lên vẻ tức giận, thân là Thiên Trúc dòng thứ hai cao quý, anh ta có lúc nào bị người ta đối xử như vậy?

Chỉ có điều tốt xấu gì anh ta cũng được xem là một nhân vật, anh †a rất nhanh hít sâu một hơi, biểu tình trên mặt biến mất không còn dấu vết.

Anh ta hận không thể trực tiếp xông qua giẫm chết cái tên trẻ tuổi người Đại Hạ dám cả gan đánh lên mặt anh ta kia.

Nhưng Phạm Lưu Tam biết, không cần chính mình ra tay động thủ.

Dù sao hôm nay anh chính là khách quý của nhà họ Kim, của bang Bá Vương, so với lửa giận của anh ta, Kim Cửu Muội mới thật sự mất | mặt.

Hơn nữa nhà họ Kim bây giờ đang ở trong thời kỳ tăng cao, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện ném mặt mũi đi được?

Ngộ nhỡ biến nhà họ Kim thành trò cười, vậy thì như thế nào cho phải?

Cho nên, Phạm Lưu Tam tỉnh táo lại cười cười, thản nhiên nói: “Có chút thú vị, chỉ có điều chuyện này cũng bình thường thôi.”

“Tiên Phong Tự chúng ta ở Đại Hạ không có nền móng gì, bị người ta khinh thường cũng là điều dĩ nhiên.”

“Nếu không phải như vậy, mấy hôm trước, ba con Huỳnh Mã Khắc cũng sẽ không ném thể diện đi, bây giờ vẫn còn quỳ ở cổng bệnh viện đấy”

“Người tài Đại Hạ xuất hiện lớp lớp, Vũ Thành ngọa hổ tàng long hai”

Phạm Lưu Tam tỏ thái độ chuẩn bị thỏa hiệp, nhưng trên thực tế chỉ cần là người liền có thể nhìn ra, lúc này trong lòng anh ta đang tràn ngập lửa giận.

Anh ta muốn dùng những lời như vậy kích thích Kim Cửu Muội, khiến Kim Cửu Muội ra tay, đem cái tên người Đại Hạ dám nói xấu người Thiên Trúc kia trực tiếp giãm chết.

Kim Cửu Muội vẻ mặt lạnh lẽo liếc Phạm Lưu Tam một cái, người như cô ta, sao lại không biết Phạm Lưu Tam đang nghĩ cái gì.

Chỉ có điều cô ta thân là người nhà họ Kim, lúc nào cũng phải bảo trì tuyệt đối sự bình tĩnh và ổn định của chính mình.

Cho nên cô ta chẳng những vẻ mặt không đổi, đến ngay cả tư thế uống rượu cũng không có bất kỳ biến hóa gì.

Cô ta vẻ mặt hờ hững uống xong rượu vang trong cốc, sau đó mới thản nhiên nhìn gã đàn ông đầu trọc cách đó không xa, nhàn nhạt mở.

miệng: “Mặt mũi của nhà họ Kim và bang Bá Vương lớn như vậy, bối cảnh Tiên Phong Tự sâu như vậy, thể lượng gia tăng như vậy, cho dù là năm môn phiệt lớn, con cháu dòng chính của Thập đại gia tộc quyền lực, nhìn thấy chúng ta cũng phải nhượng bộ lui binh!”

“Đến cùng là ai dám thách thức chúng ta?”

“Tên đó đến từ thánh địa võ học, hay là đến từ danh môn vọng tộc nào?”

Kim Cửu Muội tươi cười rất ngọt, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lẽo.

Gã đàn ông đầu trọc nhớ tới biểu tình của Bùi Nguyên Minh, giờ phút này vô thức run rẩy một chút, nói: “Cô chín, cô nhắc nhở rất đúng, bối cảnh của đối phương e là rất không tâm thường, nói không chừng có năng lượng nhất định, trong cơ quan hành chính và giới hắc bạch ở.

Vũ Thành đều có quan hệ nhất định…”

“Bối cảnh?”

“Năng lượng?”

“Quan hệ?

Kim Cửu Muội hai chân vắt chéo, trong con ngươi ẩn chứa vẻ khinh thường và rét lạnh: “Bối cảnh có thể có bao sâu?”

“Năng lượng có thể có bao lớn?”

“Quan hệ có thể có bao cứng?”

“Một phần ba đất ở Vũ Thành này, chẳng lẽ còn có thể cứng hơn so với nhà họ Kim sao?”

“Anh quả thật là đang nói đùa!”

Khi nói chuyện, Kim Cửu Muội búng tay “tách” một tiếng.

Sau đó liền thấy cô lấy từ trong ngực ra một cái lệnh bài được làm bằng vàng, chỉ to bắng bàn tay, bên trên viết một chữ “Kimf.

“Cầm lệnh bài của tôi, đi nói cho cái tên không có mắt kia biết!”

“Tự đánh gấy hai tay mình, đem cái con đàn bà cậu Phạm coi trọng tắm rửa sạch sẽ mang qua đây”

“Tự anh ta quỳ gối dập đầu ở cửa mười phút.

“Chuyện này liền coi như bỏ qua!”

“Nếu không làm được, chính là không biết trân trọng cơ hội!”

“Nói cho anh ta biết, Kim Cửu Muội tôi gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.