Chương 3348
Lúc này, vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn cực kỳ bình tĩnh, anh híp mắt nhìn phía trước và thản nhiên nói: “Thôi được rồi, vì là chó nên đừng nói tiếng người ở đây nữa”
“Chỉ cần nói cho tôi biết rằng ông muốn làm gì?”
Mặc dù Trư Nhục Vinh bị Bùi Nguyên Minh làm cho tức giận muốn chết, nhưng ông ta vẫn cười lạnh và nói: “Cậu nhóc, đây là tấm thẻ của cô Cửu nhà họ Kim chúng tôi. Cậu chỉ cần tự chặt đi hai cánh tay của mình, sau đó đưa người phụ nữ mà cậu Phạm để ý ra đây rồi quỳ gối trước cửa căn phòng này trong mười phút thì chuyển này kết thúc!
“Hãy nhớ rằng đây là bởi vì cô Cửu nể mặt mọi người đều là người Đại Hạ nên mới cho cậu một cơ hội “Tốt nhất là cậu hãy biết trân trọng nó đi!”
“Nếu như cậu dám từ chối thì không phải chỉ có cậu sẽ chết ở chỗ này đâu!”
“Mà gia đình, bạn bè và các thế lực đằng sau lưng cậu đều sẽ gặp xui xẻo, và tất cả bọn họ đều sẽ phải trả một cái giá rất đắt cho điều này!
Rõ ràng là dáng vẻ không biết trời cao đất dày này của Bùi Nguyên Minh đã khiến cho Trư Nhục Vinh bị nhầm tưởng rằng anh là người có chút địa vị.
Khi đang nói chuyện, ông ta còn mang tấm thẻ của Hoàng Kim ra với dáng vẻ khoe khoang và kiêu ngạo.
Mười mấy người đi cùng ông ta cũng đều ưỡn ngực ngẩng đầu và vẻ mặt tràn đầy thích thú. Rõ ràng là bọn họ đang chờ nhìn thấy cảnh Bùi Nguyên Minh sợ đến mức tiểu ra quần và quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Dù sao thì đây là tấm thể của nhà họ Kim.
Ở Vũ Thành, tấm thẻ của nhà họ Kim đại diện cho quyền lực tuyệt đối.
Trong nhiều trường hợp, cho dù đang đối đầu với các đại ca trong giới hắc bạch thì chỉ cần nhìn thấy tấm thẻ nhà họ Kim, bọn họ sẽ nhường nhịn và rút lui ngay.
Cho dù là nhà họ Long, nhà họ Vạn… thì cũng phải nể mặt tấm thẻ của nhà họ Kim ba phần.
Suy cho cùng, ở phía sau nhà họ Kim là cung điện Hoàng Kim.
Có ai ở Vũ Thành là không sợ hãi chứ?
Tuy nhiên, những người này không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không có ý định quỳ xuống.
Anh chỉ thờ ơ dựa lưng vào ghế, híp mắt và nói: “Đó là cái gì vậy?
Tôi nhìn không rõ.”
“Đưa đây cho tôi xem một chút!”
“Đưa cho xem một chút?”
Trư Nhục Vinh bị chọc tức.
“Thẳng khốn, mày nghĩ tao sẽ nghe lời mày sao? Đưa cho xem một chút ư?”
“Mày nghĩ mày là ai?”
“Mày thật đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào!”
Mười mấy người đi cùng của ông ta đều cười lạnh một tiếng và cảm thấy não của Bùi Nguyên Minh bị hỏng rồi, vậy mà lại muốn đi tìm cái chết.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt lắc đầu và nói: “Ông không chỉ cần đưa nó cho tôi mà còn phải quỳ xuống và cầu xin tôi nhìn rõ ràng.”
Trư Nhục Vinh hơi híp mắt lại và nói: “Ý của mày là gì?”
“Ý của tôi là vậy”
Bùi Nguyên Minh vỗ tay.
Ngay sau đó, có một bóng người lập tức đi ra khỏi một góc, sau đó giơ chân đá một cái.
Trư Nhục Vinh luôn tự cho mình là vô địch thì lúc này, ông ta hoàn toàn không phản ứng kịp và trực tiếp bị người ta đá cho ngã lăn ra mặt đất.
Sau đó ông ta quỳ gối ở trước bàn trà.
Khi ông ta vô thức muốn đứng dậy thì lại phát hiện xương đầu gối của mình đã bị người ta đá gãy.
Mồ hôi lạnh lập tức toát ra khiến cho cả người Trư Nhục Vinh run lên.
“Mày mày…
Trư Nhục Vinh muốn đứng dậy nhưng không được.
Ông ta chưa kịp nói gì thì đã thấy người phụ nữ đang ở sau lưng đá ông ta một cái nữa.
Trư Nhục Vinh hét lên thảm thiết rồi lại ngã lăn ra và lần này ông ta ngã lăn đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, hơn nữa còn cầm tấm thẻ trong tay đặt ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Cảnh tượng này trực tiếp làm cho mười mấy người đi cùng ông ta đột nhiên biến sắc.
Bọn họ không thể ngờ rằng bên cạnh Bùi Nguyên Minh lại có một người tàn nhẫn và có năng lực như vậy. Chỉ cần một đá đã làm cho Trư Nhục Vinh ngã lăn ra đất và cũng khiến ông ta phải đưa tấm thẻ của nhà họ Kim trong tay ra.
Những động tác này nhìn như đơn giản nhưng lại có thể thấy được bản lĩnh của người phụ nữ này.
Một vài người phụ nữ vốn muốn xem trò vui cũng kêu lên và lùi lại .