Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3353



Chương 3353:

Mặc dù biết thân phận của Ninh Chí Lôi không bình thường, nhưng mà Kim Cửu Muội cũng không có lộ vẻ yếu thế.

Dù sao người ngoài cũng không thể lấn người địa phương.

Còn về chuyện người ngoài nhìn thấy nhà họ Vạn đã ở Vũ Thành lâu năm, nhưng mà trong mắt của nhà họ Kim cũng không tính là thứ gì Dù sao trước kia Vạn Khiếu Đường tranh giành chức vị cung chủ của cung điện Hoàng Kim thất bại với vị kia của nhà họ Kim, hơn nữa ông ta còn bị phế, đoán chừng cũng sống không lâu.

Bộ dạng hoà giải bây giờ của Kim Cửu Muội cũng không phải thực sự là cô ta xin lỗi.

Cô ta chỉ là cảm thấy, vì một người phụ nữ có bối cảnh lại làm lớn chuyện này lên cũng không tốt lắm cho nhà họ Kim mà thôi.

Mà Phạm Lưu Tam bây giờ cũng không có nửa điểm e ngại, anh ta chỉ nở nụ cười dâm đãng đánh giá Ninh Chí Lôi.

Rõ ràng, anh ta vẫn rất có hứng thú với Ninh Chí Lôi.

Ngoài ra, Bùi Nguyên Minh còn nhìn thấy, một ông già mặc áo bào đen ở sau lưng Phạm Lưu Tam, nhìn bộ dạng có vẻ không quá thu hút, nhưng mà rõ ràng ông ta cũng không đơn giản, hẳn là cao thủ tu luyện thuật Yoga của Thiên Trúc.

“Xin lỗi thì không cần. Ba tỷ cũng không cần.”

“Còn chuyện ăn thua đủ thì cũng không cần ba nuôi tôi phải ra tay.

Chính tôi thì đã có thể quét ngang các người rồi.”

Ninh Chí Lôi biểu hiện ra khí thế vốn có của công chúa nhà họ Ninh.

“Nếu như không phải đêm nay tôi may mắn mà gặp Bùi Nguyên Minh, tôi đã bị tên không có liêm sỉ người Thiên Trúc này làm hại rồi.”

“Một câu nói, tôi chỉ cần một lời giải thích.”

“Mà lời giải thích của tôi chính là để anh ta làm thái giám.”

Bùi Nguyên Minh nghe như vậy, trong lòng không nhịn được mà khen ngợi.

Công chúa nhà họ. Ninh không hổ là công chúa nhà họ Ninh, đầy đủ bá đạo, cũng đầy đủ cường thế.

Nhìn có vẻ vô cùng yếu đuối, nhưng khí thế khi làm việc thì không phải người thường có thể so sánh được.

“Cô Ninh, cô cũng đừng có quá mức.”

“Tôi đều đã nhường một bước, xem như cho cô mấy phần mặt mũi rồi”

“Có phải cô cảm thấy mình rất trâu bò hay không?”

Gương mặt xinh đẹp của Kim Cửu Muội hơi phát lạnh, nụ cười trên gương mặt cũng đã biến mất.

“Tôi cảnh cáo cô một tiếng, đừng có ở chỗ này được voi thì đòi Hai Bà Trưng.”

“Cho dù cô có bối cảnh và năng lượng nghịch thiên như thế nào, nhưng mà ở dám gây chuyện với nhà họ Kim và khách quý Thiên Trúc ở Vũ Thành này, thì cô cũng không chiếm được chỗ tốt gì.”

“Bây giờ cô đừng có vì tức giận mà mất khôn, nói không chừng còn có thể toàn thân trở ra.”

“Tiếp tục lải nhải ở nơi này, nói không chừng cuối cùng cô sẽ biến thành đồ chơi đó.”

“Đến lúc đó, đừng nói là tôi không cho cô cơ hội.”

“Tôi cho cô một phút” Ninh Chí Lôi không thèm để ý uy hiếp của Kim Cửu Muội.

“Các người không ra tay, thì tôi để cho vệ sĩ của tôi ra tay”

Kim Cửu Muội nheo mắt lại, lạnh giọng nói: “Anh Phạm là người quản lý thương hội Thiên Trúc, thiên tài của Tiên Phong Tự, cô muốn để anh ta thành thái giám, cô là muốn ăn thua đủ với toàn bộ Thiên Trúc hay sao?”

“Cô không sợ gây nên tranh chấp ngoại giao hay sao?”

“Kết quả như vậy thì cô có thể tiếp nhận nổi sao?”

Sắc mặt của Ninh Chí Lôi lạnh nhạt, chậm rãi mở miệng nói: “Các người còn có ba mươi giây…

Kim Cửu Muội tức giận mà cười lên nói: “Ninh Chí Lôi, cô thật sự coi mình là nhân vật ghê gớm hay sao?”

*Tôi nói cho cô biết, cô chiêu ngang ngược kiêu ngạo ở Vũ Thành này, không có mười người cũng có tám người.”

“Mỗi tháng tôi đều phải giãm chết vài người thì mới thấy sảng khoái một chút.”

“Hiếm thấy hôm nay tâm tình tôi tốt, nế mặt cô.”

“Vậy mà cô lại không biết tốt xấu.”

“Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có đến từ dòng họ nào, cho dù là năm môn phiệt lớn, hay là mười dòng họ cao cấp, thì cô cũng không có tư cách ăn thua đủ ở Vũ Thành với nhà họ Kim chúng tôi.”

Một thanh niên Thiên Trúc, bộ dạng lưu manh đầu đường xó chợ, cười mà giống như không phải cười nói: “Cô gái, cô đây là đang chơi với lửa…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.