Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3363



Chương 3363:

So sánh với sự kinh ngạc của những người khác, thì vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lại có chút hăng hái.

Chỉ nghe cái biệt danh Thiên Thủ Nhân Đồ này, đối phương hẳn là một cao thủ đúng nghĩa, có lẽ có thể có tư cách để cho anh vận dụng một chút bản lĩnh thật sự.

“Người trẻ tuổi, cho dù cậu có kiêu căng phách lối, bá đạo ở bên ngoại bao nhiêu, nhưng mà ở mảnh đất nhỏ Vũ Thành này của chúng tôi, có là rồng thì cũng phải cuộn lại, là hổ thì cũng phải gục xuống cho tôi.”

“Nói tóm lại, bây giờ cậu hãy thả cô Kim ra ngay”

“Sau đó hãy cứu sống cậu Phạm, như vậy thì tôi sẽ không giết cậu.”

“Nếu như cậu từ chối, như vậy thì thật xin lỗi, đừng trách ông đấy lấy lớn hiếp nhỏ, tự tay giết cậu”

Kem theo tiếng nói rơi xuống, ngay sau đó, cửa sổ phòng riêng đã bị vỡ vụn ra.

Sau đó, một thân ảnh bay xuyên qua cửa sổ mà tiến vào, rơi xuống đất.

Trong thời điểm rơi xuống đất, gạch xanh trên mặt đất đều đã bị nứt ra giống như mạng nhện vậy.

Loại phương thức ra sân này vô cùng khí phách, làm cho mọi người ở đây không tự chủ được mà lùi lại theo bản năng.

Mấy người Thiên Trúc cũng đều trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ luôn tự xưng là võ công của người Thiên Trúc vô địch thiên hạ, nhưng mà khi nhìn thấy nước Đại Hạ lại có cao thủ cấp bậc này, bọn họ thật sự đều bị dọa sợ nhảy một cái.

Loại cao thủ này theo lý mà nói, thì chỉ nên xuất hiện trong truyện chữ, trong phim ảnh, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trong đời thường mới đúng.

Nhưng mà bây giờ lại chân chính xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú nhìn xem thân ảnh ở phía trước này. Lúc này anh mới nhìn rõ ràng, đây là một ông già chừng năm mươi tuổi, sắc mặt của ông ta vô cùng nhợt nhạt, nhưng mà đôi mắt bởi vì lâu dài không ngủ đủ giấc nên toàn màu đỏ tươi.

Loại chênh lệch cực lớn này khiến cho cả người ông ta nhìn có vẻ mang theo một loại hung ác, dường như lúc nào cũng có thể xé nát người ta vậy.

“Nhóc con, sự kiên nhẫn của tôi cũng không tốt lắm, tôi chỉ cho cậu ba giây thả người. Tiếp đó cứu người.” Thiên Thủ Nhân Đồ biểu lộ bá khí mở miệng nói.

Bùi Nguyễn Minh quan sát đối phương vài lần, sau đó thở dài nói: “Thật ngại quá, ông không có tư cách này.” “Mày tự tìm cái chết!” “Thằng ranh con nhà mày, thật sự là không biết trời cao đất rộng” Thiên Thủ Nhân Đồ sầm mặt lại, ông ta cảm thấy bản thân bị người khác đánh mặt

Nháy mắt sau đó, thân hình ông ta khẽ động, nhào thắng tới vị trí của Bùi Nguyễn Minh.

Cùng lúc đó, hai tay của ông ta biến thành màu máu, phía trên truyền ra hương vị vô cùng tanh hôi.

Đây chính là Huyết Thủ trong truyền thuyết, người trúng sẽ bị trúng độc, sống không bằng chết.

Rõ ràng, Thiên Thủ Nhân Đồ bây giờ cần làm mất mặt Bùi Nguyên Minh, để cho Bùi Nguyễn Minh biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bấy nhiêu.

Cho anh biết cái gì gọi là người tài có người tài hơn, trời cao còn có tầng trời cao hơn. Chỉ thấy một chưởng của Thiên Thủ Nhân Đồ sắp rơi vào trên người Bùi Nguyên Minh.

Thì ngay lúc này, một thân ảnh đột nhiên nhảy tới, tiếp đó chém một đạo xuống.

Giây phút quan trọng thì Tần Ý Hàm đã ra tay rồi. “Keng…”

Thế công của Thiên Thủ Nhân Đồ không chậm mà rất nhanh, sức mạnh đáng sợ ở trong bàn tay ông ta lan tràn ra, cứng rắn đập vào phía trên một đạo của Tần Ý Hàm.

Gợn sóng gào thét mà ra, đánh văng mấy người chung quanh.

Nhưng mà Thiên Thủ Nhân Đồ và Tần Ý Hàm lại đều lùi về phía sau mấy bước, dường như có chút không sai biệt làm với nhau. “Ranh con, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm”

Thiên Thủ Nhân Đồ run tay một cái, mặt đầy ý dữ “Nếu như không phải cô gái nhỏ này che chở cho cậu, bây giờ cậu đã là một cổ thi thể rồi.”

“Nhưng mà cô gái nhỏ này có thể che chở cho câu được bao lâu? Chờ tôi giết cô ta, cậu có còn đường sống sao?”

Rõ ràng, Thiên Thủ Nhân Đồ cũng cho rằng, Bùi  Nguyên Minh ngang ngược kiêu căng là bởi vì có Tần Ý Hàm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.