Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3371



Chương 3371:

Quản gia Kim hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt âm trầm nói: “Mày cảm thấy tạo sẽ cho mày cơ hội hay sao?”

“Tiến lên! Phế nó cho tôi.”

Hai nam một nữ với vẻ mặt lạnh lùng cùng tiến lên, bọn họ đi rất đồng đều, hơi thở trên người cũng liên kết với nhau, để cho người ta có cảm giác âm trầm lại rất đáng sợ.

Bùi Nguyên Minh cười cười, thản nhiên nói: “Phể đi tôi?”

“Chỉ bằng ba còn mèo hai con chó này mà cũng muốn phế đi tôi sao?”

“Nằm mơ giữa ban ngày hay gì?”

Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước: “Tôi cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian.”

“Không bằng các người cùng tiến lên đi”

“Cùng tiến lên? Mày cảm thấy mày có tư cách để cho ông đây ra tay hay sao?”

Quản gia Kim nghe vậy thì cười một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Ba người cùng tiến lên phế nó đi.”

“Đừng lãng phí thời gian !”

Dứt lời, hai năm một nữ kia đều gật đầu, sau đó bọn họ giơ tay lên, chỉ thấy mười mũi tên đồng thời

bắn về phía vị trí của Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy bộ dạng vô cùng tự tin của đối phương, thì biết những mũi tên này cũng không phải là vật gì tốt.

Anh cũng không có khinh thường mà tiến lên, ngược lại thì lùi về sau mấy bước.

“Đùng đùng đùng…”

Mũi tên rơi xuống vị trí mà Bùi Nguyên Minh vừa đứng, sau đó đã có bụi lửa nổ tung lên, đồng thời lan tràn ra chung quanh, nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ.

Khi Bùi Nguyễn Minh lùi ra sau, thân ảnh của ba người bọn họ cũng đều loé lên.

Tốc độ của ba người này nhanh giống như là sấm sét vậy.

Trong ngọn lửa, Bùi Nguyên Minh vừa mới lùi ra phía sau thì phát hiện ba người này đã xuất hiện ở bên cạnh anh, còn đưa tay phải ra muốn bắt lấy tay chân của anh.

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, thân hình tiếp tục lùi về phía sau, dùng tốc độ cực nhanh tránh đi đòn tấn công của ba người này.

“Chát…”

Bùi Nguyên Minh còn chưa kịp ra tay, thì đã có một ánh đạo chợt lóe lên, bay thẳng về phía vị trí của ba người này.

Lúc này, sắc mặt của hai nam một nữ cũng thay đổi, bọn họ vừa lùi về phía sau, tránh đi một đạo đáng sợ này.

Mặc dù tốc độ né tránh của bọn họ rất nhanh, nhưng mà quần áo vẫn đã bị chém trúng, còn có trên người bọn họ nhiều hơn một vết đao nhàn nhạt.

Rất rõ ràng, vừa rồi chỉ cần chậm nửa phần thì bọn họ đã bị chém chết ở trong sân.

Mà quản gia Kim đang gác tay đứng ở giữa sân thấy cảnh này thì nhíu chặt lông mày lại.

Bùi Nguyên Minh biểu lộ ra vẻ mặt hăng hái, tốc độ của ba người kia rất nhanh, thực lực cũng không kém, tuyệt đối là người nổi bật ở trong binh vương.

Nhưng mà người đến lại dễ dàng bức lui ba người, đủ để thấy thực lực của người đến cũng không bình thường.

Sau một lát, một người mặc đồ thường xuất hiện ở trước người Bùi Nguyên Minh, tay phải anh ta xách theo một cây đạo dài, vẻ mặt nghiêm túc.

“Anh Bùi không có sao chứ?”

Nhìn thấy người tới, Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Vừa rồi bọn họ còn nói chuyện giang hồ thì để giang hồ giải quyết, anh không quản được”

Người đến lại là Vạn Phước Nhân, nhưng mà bây giờ anh ta không có mặc đồng phục công an.

Vạn Phước Nhẫn cười cười, nói khẽ: “Anh Bùi, loại nhãi nhép tôm tép này, muốn giang hồ thì chúng ta chơi giang hồ với bọn họ, dù sao dạng này càng tiện lợi hơn.”

Trong khi nói chuyện, Vạn Phước Nhân híp mắt nhìn xem ba người trước mắt, cau mày nói: “Tam Hổ Bắc Hải sao?”

“Tôi nhớ không lầm, ba người đều là tội phạm truy nã trong nước Đại Hạ, thế mà dám xuất hiện ở trong Vũ Thành.”

“Các người thật sự xem tôi không tồn tại hay sao?”

Rõ ràng, anh ta nhận ra thân phận của Tam Hổ ở Bắc Hải.

Sắc mặt của người phụ nữ trong ba người hơi trầm xuống nói: “Anh là ai?”

“Nếu như anh biết chúng tôi là Tam Hổ ở Bắc Hải, anh nhất định còn muốn xen vào chuyện của người khác sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.