Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3385



Chương 3385:

Lần này bị thua, trong lòng bọn họ còn đang tràn đầy khó chịu, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Mà lời nói này của Kim Phương Nhã để cho bọn họ có một cái cớ để phát tiết cảm xúc.

“Thì ra là thế, tôi đã nói rồi, tôi tu luyện võ học mười mấy năm còn có thể bị thua, quả thực là không thể tưởng tượng nổi”

“Hiện tại xem ra, đối thủ của chúng ta cũng không phải ngẫu nhiên được chọn, mà là người ta đã

sớm sắp xếp rồi!”

“Khó trách sẽ xuất hiện con ngựa ô Bùi Nguyên Minh này, bởi vì tất cả đều là tấm màn đen.”

“Chuyện này cũng có thể giải thích được. Lý luận đệ nhất, thực chiến cũng đệ nhất.”

“Nếu như lần này làm giả, vậy lần trước cái gọi là kiểm tra lý luận còn có kiểm tra hiện trường lúc cuối cùng kia, nói không chừng cũng là vì làm chúng ta rung động mà biểu diễn.”

“Thấy như vậy, trước đó Lý Thiếu Quốc muốn đá Bùi Nguyên Minh đi mới thật sự là người chính nghĩa”

Kèm theo bộ dạng hất hàm vênh mặt nói xấu của Kim Phương Nhã, tuyển thủ ở đây cũng đang thảo luận.

Bọn họ biểu lộ tràn đầy khinh bỉ khi nhìn xem Bùi Nguyễn Minh.

Rõ ràng, trong nhận thức đáng thương của bọn họ, hai lần tranh tài đều có tấm màn đen, thì bọn họ có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện Bùi Nguyên Minh cầm lấy hai lần đệ nhất.

Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, không có mở miệng giải thích điều gì, chỉ là nhàn nhạt nhìn. xem Kim Phương Nhã.

Chỉ cso thể nói, người phụ nữ này thật sự là tự tìm cái chết.

“Nói bậy nói bạ!”

“Phân hội Long Môn ở Vũ Thành của chúng tôi, từ mới vừa bắt đầu đã công khai minh bạch, làm việc không thẹn với lương tâm.”

“Những lời vừa rồi của cô cũng chỉ là suy đoán ác ý mà thôi.”

“Cô chính là ghen ghét tuyển thủ Bùi Nguyên Minh lợi hại hơn cô.”

Nghe được đám người nghị luận và gần hỏi, sắc mặt của Âu Dương Niên đã biến thành màu đen.

Một đời của ông ta thanh cao, sao có thể cho phép người khác nói xấu ông ta như thế được.

“Người trẻ tuổi, cô muốn lên án thì muốn đi trong tỉnh cũng được. Nhưng mà nhất định phải lấy ra bằng chứng.”

“Bằng không mà nói, thì cô chính là nói xấu”

“Vài phút là tôi có thể kiện cô.”

“Chứng cứ? Không có!”

Sắc mặt của Kim Phương Nhã trở nên lạnh lẽo, biểu lộ khiêu khích nhìn xem Bùi Nguyên Minh.

“Nhưng mà cũng không cần phiền phức như vậy, tôi có thể chứng minh Bùi Nguyên Minh là một cái phế vật trước mặt mọi người.”

“Họ bùi, bây giờ tôi khiêu chiến anh.”

“Ngay bây giờ, trong lúc này.”

“Nếu như anh không đánh lại tôi, như vậy anh phải xéo đi, từ nay về sau không thể tham gia đại hội Long Môn, còn phải thừa nhận mình là một tên lừa đảo”

Nghe được lời nói của Kim Phương Nhã, mấy người bạn thân của cô ta cũng cười lên: “Đúng vậy.”

“Họ Bùi, anh dám đánh sao?”

“Là lừa hay ngựa thì chiến đấu một trận là biết.”

“Không phải anh dùng một chiều đánh bại kẻ địch sao?”

“Như thế nào, bây giờ biết đối thủ của mình là Phương Nhã, không phải người được ban tổ chức sắp xếp, anh sợ rồi sao?”

“Anh thật sự là một kẻ phế vật.”

Kèm theo những lời nói của mấy người phụ nữ này, trăm người dự thi ở đây đều nhìn xem Bùi Nguyễn Minh.

Trong ánh mắt của vài người tràn ngập sự khinh thường, trong ánh mắt của vài người thì tràn đầy lạnh nhạt, trong ánh mắt vài người thì tràn ngập mỉa mai.

Đây chính là chuyện liên quan đến danh dự của Bùi Nguyên Minh và phân hội Long Mông tại Vũ thành.

Nếu như Bùi Nguyên Minh thật sự đánh nhau với Kim Phương Nhã, sau đó bị nghiền ép mà nói, thì Bùi Nguyên Minh không chỉ mất đi tư cách tranh tài, mà danh tiếng của phân hội Long Môn tại Vũ thành. cũng mất hết.

Danh dự của Âu Dương Niên e rằng đều sẽ bị phá huỷ.

“Đánh, đương nhiên là không có vấn đề…”

Đối mặt với câu hỏi của mọi người, Bùi Nguyên Minh lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt tiến lên nhìn xem Kim Phương Nhã.

“Cô có thể ngăn cản một chiêu của tôi thì coi như tôi thua, tôi xéo đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.