Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3388



Chương 3388:

Mã Yến Thuỷ lại cười nói: “Cậu Long, cậu cứ yên tâm đi.”

“Mấy ngày này tôi đã thuê người viết bài trên mạng, hơn nữa còn dùng giao dịch ảo, xào giá cả của kỳ vật nghiệp thứ nhất tăng lên ba phần mười”

“Dựa theo tiến độ trước mắt đến xem, khi bắt đầu phiên giao dịch kỳ vật nghiệp thứ hai của chúng ta mà nói, giá cả một mét vuông tuyệt đối có thể tới ba trăm triệu”

“Lại thêm thương nghiệp phía Tây Nam của Vũ Thành là trung tâm chính trị của nước Đại Hạ. Chúng ta muốn tăng giá cả vật nghiệp lên một chút là chuyện không có vấn đề.”

“Dù sao mảnh đất mà cậu Long đã chọn thật sự là quá tốt.”

“Dựa lưng về phía núi Thánh, hơn nữa có tầm nhìn về phía hồ Thánh.”

“Cho dù là tương lai phát triển hay là phong cảnh xinh đẹp trước mắt, thì vẫn là có một không hai ở Vũ Thành.”

Nghe được lời nói này của Mã Yên Thuỷ, Long Thương Húc khẽ gật đầu nói: “Được rồi, cứ nhìn chằm chằm vào chuyện này.”

“Những ngày này, chúng ta cứ tiếp tục khiêm tốn như trước. Cho dù có chuyện gì, thì phải đợi đến khi bắt đầu phiên giao dịch, bán được bảy tám phần vật nghiệp rồi nói sau.”

Đối với Long Thương Húc mà nói, anh ta đã ném xuống gần một nửa tài sản vào hạng mục bất động sản vùng mới giải phóng ở Vũ Thành, cho nên không thể không cẩn thận.

Nhưng mà chỉ cần có thể bán sạch vật nghiệp tòa nhà này, thì tài sản

của anh ta sẽ tăng lên gấp hai, ba lần.

Điều quan trọng nhất là, một khi anh ta thành công xây dựng khu quyền quý ở Vũ Thành, những người này cũng sẽ vì để giá cả vật nghiệp tăng lên mà sẽ tạo thành một nhóm với anh ta.

Mà những người này đều sẽ trở thành đá đặt chân và sự giúp đỡ khi anh ta lên chức.

Đối với chuyện bày mưu nghĩ kế đã giải quyết thắng bại ở ngoài xa, Long Thương Húc vô cùng hài lòng.

Trước đó anh ta khổ sở bố trí sắp đặt, thậm chí bán giá rẻ một bộ phận. của kỳ vật nghiệp thứ nhất cho người của mười dòng họ cao cấp.

Nhưng bây giờ chỉ cần một đoạn thời gian nữa là đã hồi lại vốn, anh ta đương nhiên vui vẻ và mong chờ.

Nói xong chuyện này, Long Thương Húc lại nghĩ tới một chuyện khác, anh ta lấy điện thoại di động ra, đặt ở trước mặt Mã Yến Thuỷ, thản nhiên nói: “Cô nhìn thế nào?”

Mã Yến Thuỷ cầm điện thoại lên rồi liếc mắt nhìn xem, sau đó hơi sững sờ nói: “Tên Bùi Nguyên Minh này không làm đường chủ Chấp Pháp đường ở Long Môn, thế mà lại chạy tới tham gia đại hội Long Môn sao?”

“Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?”

“Hơn nữa anh ta còn thông qua cuộc thi đấu thành phố?”

Sau cuộc thi đấu thành phố chính là cuộc thi đấu tỉnh, mà thi đấu tỉnh bắt đầu thì sẽ có trưởng lão của Long Môn nhìn chằm chằm, điều này cũng để cho người ta mất đi cơ hội điều khiển tranh tài.

| Long Thương Húc khẽ híp hai mắt lại, thản nhiên nói: “Nếu như tôi không suy đoán sai, thì có người ra cái chủ ý này thay cho anh ta.”

“Dù sao chỉ cần có thể xếp hạng thứ nhất trong đại hội Long Môn, thì sẽ có tư cách tranh giành vị trí môn chủ Long Môn này.”

“Đơn giản mà nói, anh ta hẳn đã nhận được tin tức môn chủ Long Môn bị bệnh nặng…”

Mã Yên Thuỷ nhíu chặt mày lại: “Cậu Long, tên này có chút phiền phức, nếu quả thật để anh ta chiếm giữ vị trí thứ nhất, e rằng sau này anh thượng vị sẽ có thêm một cái phiền phức.”

“Phiền phức?”

Long Thương Húc cười nhạt một tiếng.

“Anh ta vẫn còn không tính là cái phiền phức.”

“Chỉ là nếu như quả thật để anh ta chiếm giữ vị trí thứ nhất, đến lúc đó sẽ khiến cho người ta buồn nôn mà thôi.”

“Cho nên nếu như bắt buộc phải làm, thì phải để anh ta bị loại sớm, hẳn là càng có thể để cho người ta yên tâm.”

Mã Yến Thuỷ khẽ gật đầu, cô ta vội vàng lấy điện thoại di động ra rồi bấm mấy cái dãy số, tiếp đó trầm giọng nói: “Cậu Long, vừa vặn bây giờ có một cái cơ hội ngàn năm có một.”

“Nghe nói tối hôm qua tên họ Bùi này đã chạy tới giết Phạm Lưu Tam của Tiên Phong Tự ở Thiên Trúc”

“Mặc dù bây giờ Vạn Phước Nhân đã ép chuyện này xuống, nhưng mà chuyện này liên quan đến thương hội Thiên Trúc và Tiên Phong Tự, chuyện này sẽ không xong”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.