Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3389



Chương 3389:

“Ồ?”

“Lòng can đảm của tên họ Bùi lớn như thế à, thậm chí ngay cả người của Thiên Trúc mà cũng dám giết sao?”

“Nếu tôi nhớ không lầm, tên Phạm Lưu Tam kia là đệ tử thân truyền của Phạm Kim Luân.”

Trên mặt Long Thương Húc thoáng qua một tia kinh ngạc.

Anh ta đã không chú ý nhân vật nhỏ này một đoạn thời gian rồi, thế mà nghĩ không ra đối phương lại có thể gây chuyện như thế.

Mã Yên Thuỷ vuốt cằm nói: “Chuyện này vô cùng xác thật”

“Bên này cũng có tin tức, Phạm Kim Luân đã rời khỏi cung điện Hoàng Kim, trưa hôm nay đã tới Vũ Thành.”

“Ngoài ra, ông ta còn liên lạc với Phạm Mục Cương”

“Mặc khác, nữ đệ tử của ông ta là Phạm Dĩ Viên cũng từ Thiên Trúc tới đây, còn có một đám cao thủ đi theo cô ta.”

“Đơn giản mà nói, bây giờ Phạm Kim Luân đã mài dao xoèn xoẹt, chỉ chờ báo thù.”

Long Thương Húc nghĩ một lát rồi nói: “Có chứng cứ rõ ràng chuyện Bùi Nguyễn Minh giết chết Phạm Lưu Tam hay không?”

“Tạm thời chưa có, nhưng mà lúc anh ta ra tay, thì mấy người Thiên Trúc đã thấy được mặt của anh ta.”

“Mặc dù không có chứng cứ khác, nhưng mà chuyện xảy ra ở ngay bệnh

viện, vừa vặn là Trịnh Tuyết Dương đang nằm ở bệnh viện”.

“Cho nên, mặc dù người của đồn công an có thể lấy lý do là chưa đủ chứng cứ, không tiến hành bất kỳ hành động nào đối với Bùi Nguyên Minh, nhưng mà đối với phương diện Thiên Trúc, chứng cứ dạng này đã đầy đủ để cho bọn họ ra tay báo thù rồi.”

Thời điểm Mã Yến Thuỷ nói lời này, trên gương mặt của cô ta cũng hiện ra vẻ nghiền ngẫm.

Long Thương Húc đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó là biểu tình vô cùng hài hước: “Thật sự là ngủ gật thì có người đưa tới gối đầu”

“Tôi đang nhức đầu vì nên giải quyết con ruồi đáng ghét này như thế nào, nghĩ không ra bây giờ lại có cơ hội tốt như vậy…”

“Có chút ý tứ a.”

Mã Yên Thuỷ hạ giọng nói: “Cậu Long, chúng ta thật sự muốn làm gì sao?”

“Vừa rồi không phải cậu đã nói, trước khi bán sạch kỳ vật nghiệp thứ hai vùng mới giải phóng tại Vũ Thành, chúng ta tạm thời khiêm tốn hay sao.”

“Khiêm tốn đương nhiên là phải khiêm tốn.”

Long Thương Húc cười cười.

“Nhưng mà có đôi khi, chúng ta phải thêm một chút lửa thì cũng không tính là cái gì…”

“Cô phái người đi nói cho Phạm Kim Luân biết.”

“Thứ nhất, biểu hiện thăm hỏi thân thiết, nói cho ông ta biết, chúng ta luôn xem người Thiên Trúc như người bạn của mình, nhất định sẽ cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng.”

“Thứ hai, hi vọng bọn họ cho Long Thương Húc tôi một bộ mặt, cho dù có phải là Bùi Nguyên Minh giết người hay không, thì người Thiên Trúc cũng không thể đụng vào Trịnh Tuyết Dương.”

“Bởi vì đó là người phụ nữ mà tôi nhìn trúng”.

“Đương nhiên, cũng nói cho bọn họ biết một chuyện, tuyệt đối không nên dùng Trịnh Tuyết Dương để uy hiếp Bùi Nguyên Minh.”

“Nếu như bọn họ dám làm như vậy, Long Thương Húc tôi sẽ cắt đứt quan hệ với bọn họ, hơn nữa sẽ lên án bọn họ”.

Mã Yên Thuỷ cười một tiếng, nói: “Cậu Long, tôi hiểu rồi.”

“Tôi nhất định sẽ cảnh cáo tốt Phạm Kim Luân. Còn chuyện bọn họ có chịu nghe hay không thì tôi cũng không biết.”

“Mặc khác, có cần tôi để cho người ta chuẩn bị trước thông cáo lên án | hay không?”

“Đến lúc đó mà tạm thời chuẩn bị thì sợ rằng sẽ tương đối vội vàng, từ ngữ sẽ khó nghe”.

Long Thương Húc lộ vẻ mặt tức giận nói: “Yến Thuỷ, tôi đã nói bao nhiêu lần với cô rồi. Loại chuyện bản thảo này thì không thể viết sớm”

“Chỉ có nước đến chân rồi nhảy, thì mới có thể biểu đạt ra ý tứ chân thực của chúng ta.”

“Chúng ta cũng không phải muốn diễn thuyết để kéo phiếu bầu, chúng ta chỉ muốn lên án một người bị hại vô tôi mà thôi.” “Thì sao có thể thật sự viết được chữ nào cũng để người ta khóc chảy máu mắt?” Mã Yến Thuỷ nghe vậy thì gật đầu, cười nói: “Hiểu rõ, như vậy thì tôi sẽ đi xuống bố trí tốt mọi chuyện một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.