Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3391



Chương 3391:

“Chậc chậc chậc”

Cũng chẳng cần nói nhiều, nữ bác sĩ này đột nhiên giơ tay phải lên, kẽ hở giữa ngón tay có một đống ngân châm bay ra, cầm lên người mấy đệ tử chấp pháp đường Long Môn không kịp phòng bị kia.

Mấy đệ tử chấp pháp đường Long Môn này tỏ vẻ khó tin, sau đó đều lặng thinh ngã xuống đất.

Xong xuôi tất cả, nữ bác sĩ thờ ơ quay người lại, ánh mắt lạnh lùng rơi vào Trịnh Tuyết Dương.

Nụ cười trên mặt Trịnh Tuyết Dương biến mất, thay vào đó là vẻ ngưng trọng, nghiêm túc: “Cô là ai?”

“Tôi và cô chắc là không quen biết nhau.”

“Giữa tôi và cô không oán không thù, tại sao phải tới giết tôi?”

“Nếu là vì chuyện mỏ vàng, cô có giết tôi cũng vô dụng thôi.”

Nữ bác sĩ cởi bỏ mặt nạ, để lộ gương mặt xinh đẹp khiến chúng sinh điên đảo.

Sau đó cô ta cười nhạt: “Cô Trịnh, đừng lo, về tình về lý, tôi sẽ không giết cô đâu.”

“Bởi vì giết cô không có bất cứ lợi ích gì với chúng tôi cả, ngược lại sẽ càng thêm rắc rối không cần thiết cho chúng tôi.”

“Nhưng tôi e là phải nhờ cô đi một chuyến cùng tôi, làm con cờ cho tôi một chút.”

Ánh mắt nữ bác sĩ mờ nhạt, lời nói lạnh lùng: “Đương nhiên, cô cũng đừng trách tôi không có tính người, mặc ý làm bừa.

“Muốn trách thì phải trách chồng cũ của cô.”

“Ai bảo anh ta giết em trai cùng cha khác mẹ của

Trịnh Tuyết Dương có hơi sửng sốt, sau đó bất ngờ tôi?” nói: “Bùi Nguyên Minh giết em trai cô ?”

“Cô là người Thiên Trúc? Chị gái của Phạm Lưu Tam?”

Hiển nhiên, phụ nữ không có dốt đặc như người ngoài nghĩ, cho dù đang ở trong phòng bệnh, cô cũng hiểu được tình hình bên ngoài một chút.

Chuyện Phạm Lưu Tam chết, cô cũng có biết.

“Xem ra cô Trịnh quả nhiên không giống người bình thường.” Nữ bác sĩ vỗ tay, mỉm cười nhàn nhạt.

“Xin tự giới thiệu, tôi là Phạm Dĩ Viên.”

“Tuy Lưu Tam chỉ là em cùng cha khác mẹ của tôi, tình cảm chúng tôi cũng bình thường. Nhưng bất kể nói thế nào, cậu ta cũng là huyết mạch duy nhất của cả nhà tôi. Bây giờ cậu ta chết rồi, tôi phải thay cậu ta báo thù, đúng chứ?”

Trịnh Tuyết Dương lộ ra vẻ khinh thường.

“Nếu cô thật sự muốn báo thù, vừa rồi sao không trực tiếp ra tay với Bùi Nguyên Minh? Ngược lại còn dụ anh ta đi?”

“Xem ra người Thiên Trúc các người nói trắng ra cũng chỉ là những kẻ mềm năn rằn buông. Muốn dùng một người phụ nữ để uy hiếp Bùi Nguyên Minh? Các người cảm thấy có thể sao?”

“Tôi chỉ là vợ cũ của anh ta, không phải vợ anh ta. Không có ý nghĩa gì cả.

“Có ý nghĩa hay không, là do cô nói, cũng là do tôi nói. Phạm Dĩ Viên mỉm cười tươi rói.

“Hơn nữa chúng ta đều biết, thân thủ của Bùi Nguyên Minh rất khá, bên cạnh cũng có cao thủ đi cùng.”

“Anh ta khó đối phó hơn là tôi tưởng tượng một chút.”

“Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi muốn bắt cô làm con cờ, đây chính là cách thông minh nhất.”

“Suy cho cùng người Thiên Trúc chúng tôi trước giờ đều luôn mưu tỉnh trong màn nhưng có thể quyết định chiến thắng ngoài ngàn dặm.”

Phạm Dĩ Viên bước tới, vẻ mặt lãnh đạm: “Cô đừng lo, tôi sẽ không giết cô đâu.”

“Cùng lắm là đánh gãy tay chân của cô, lấy đó để uy hiếp Bùi Nguyên Minh”

“Nói tới, lần này nếu như không có cậu Long Thập Tam phải người đến cảnh cáo chúng tôi, không cho phép chúng tôi tiếp cận cô, lợi dụng cô, chúng tôi vẫn còn chưa biết cô lại quan trọng với tên họ Bùi đó như thế.“

“Vốn dĩ, để tránh mối quan hệ giữa chúng tôi với cậu Long Thập Tam bị khó xử, ít nhiều gì cũng phải nể mặt cậu ta một chút chứ!”

“Chỉ đáng tiếc, tính mạng của người Thiên Trúc chúng tôi rất đáng giá.”

“Có thể dùng tính mạng một người Đại Hạ để uy hiếp đối thủ, hà tất phải lãng phí tính mạng quý giá của người Thiên Trúc chúng tôi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.