Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3399



Chương 3399:

Nghe những lời của Bùi Nguyên Minh, đám người Thiên Trúc đều hít một ngụm khí lạnh.

Mặc dù bọn họ đều đoán được vài phần, nhưng không ngờ Bùi Nguyên Minh lại mang nhân chứng tới tận cửa.

Cũng có mấy người Thiên Trúc hôm đó đang ở đây, lúc này mới cẩn thận nhìn bác sĩ trên mặt đất,

bọn họ mới cảm thấy đây mới giống hung thủ hơn.

Sau khi làm rõ điểm này, biểu hiện của những người Thiên Trúc có mặt đều trở nên kỳ lạ.

Mọi người bớt đi vài phần căm thù, lại có thêm nhiều suy nghĩ xa vời hơn.

Lúc này mí mắt Kim Cửu Muội giật giật, cô ta vô thức tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Tên họ Bùi kia, anh đừng ngậm máu phun người!”

“Nhà họ Kim chúng tôi là gia tộc gì? Sao có thể làm ra chuyện như vậy? Anh không được vu khống chúng tôi! Ai biết được anh đi đâu đó tìm một tên ăn mày, rồi tới đây chỉ chứng nhà họ Kim chúng tôi? Tôi nói cho anh biết, đồ có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy! Anh sẽ phải trả giá cho những lời nói ngông cuồng của mình!”.

Lúc này, bộ dạng Kim Cửu Muội trong rất đáng tin.

Cô ta đang cố gắng hết sức để chuyển hướng sự chú ý của đám người Phạm Mục Cương, không để chứng cứ của Bùi Nguyên Minh được thành lập.

Phạm Mục Cương híp mắt một hồi, sau đó nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, anh nói người này mạo danh anh giết sư đệ tôi, anh còn có chứng cứ gì khác không!”

“Nếu không có bằng chứng xác thực, làm sao có thể khiến tôi tin lời anh nói?”

“Tiên Phong Tự chúng tôi và Thương hội Thiên Trúc đều là người thông minh. Chúng tôi chắc chắn sẽ không bị lừa!”

“Anh muốn chứng minh mình trong sạch, thế thì lấy ra chứng cứ có thể khiến chúng tôi tin được đi, nếu không, chuyện này sẽ không xong đâu!”

Vừa nói xong, mười mấy người Thiên Trúc ở xung quanh lập tức vây lại.

“Phạm Mục Cương, đêm nay tôi mang hung thủ thật sự tới đây, không phải tôi sợ người Thiên Trúc các người.”

“Mà là vì tôi không muốn làm kẻ đi đổ vỏ”

“Suy cho cùng, cái tên phế vật Phạm Lưu Tam không đủ tư cách để tôi phải đích thân giết anh ta.”

Bùi Nguyên Minh nghịch thanh kiếm Khanda trong tay, điềm nhiên nói: “Cho nên tôi khuyên anh một cầu, tốt nhất đừng làm ra vẻ dấy binh hỏi tội”

“Anh ở Thiên Trúc cũng là một thanh niên ưu tú nổi tiếng, tôi nghĩ chắc anh cũng có đủ trí tuệ minh mẫn! Cho nên, anh muốn phân biệt được lời tôi nói là thật hay giả, không khó! Truy camera, tìm bảo vệ của đêm đó, thì có thể nhận ra được hung thủ. Hơn nữa, Thiên Trúc các người không phải giải thuật thôi miên lắm sao? Anh có thể đưa người này đi thôi miên sâu, tự nhiên sẽ biết được lời tôi nói là thật hay là giả”.

“Tất nhiên thôi miên sâu phải được tiến hành trước mặt tôi, hoặc là, để tôi giúp các người.”

Vừa nói, Bùi Nguyên Minh vừa búng tay phát ra một tiếng “bốc”.

Nghe thấy tiếng búng tay này, bác sĩ trên mặt đất rùng mình một cái, sau đó run rẩy nói: “Không, đừng đánh tôi, tôi nói, tôi sẽ nói hết.”

“Tôi là Kim Tam Thập Cửu, là một tử sĩ do nhà họ Kim bồi dưỡng, tinh thông thuật dịch dụng”

“Tối hôm đó, tôi vừa nhận lệnh của cậu cả nhà họ Kim đến bệnh viện giết Phạm Lưu Tam!”

“Hơn nữa, anh ta còn nói với tôi, nhất định phải cố ý để lộ ra bộ mặt đã được dịch dung xong”

“Một khi hoàn thành, tôi có thể cao chạy xa bay đến nước Mỹ, bên đó giúp tôi chuẩn bị một tòa biệt thự mấy trăm vạn đồ.”

“Nửa đời sau tôi có thể sống cuộc sống của một phú ông!”

“Những gì tôi nói đều là sự thật, các người có thể kiểm tra tài sản của tôi thì biết…”

Hiển nhiên, tên Kim Tam Thập Cửu này sợ rồi, căn bản không hề có ý định giấu diếm chuyện gì, mà nói ra hết giống như một tên ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.