Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3409



Chương 3409

Chỉ để thử sức mạnh của Phạm Kim Luân sau khi sử dụng thuật thôi miên, Bùi Nguyên Minh đã cố tình áp chế sức chiến đấu của bản thân, tránh một đao khiến cho Phạm Kim Luân chết ngay tại chỗ.

Sau đó, Phạm Kim Luân có lẽ không cảm nhận được chuyện này, và tốc độ của thanh kiếm trong tay cực kỳ nhanh, có thể chiến đấu ngang ngửa với Bùi Nguyên Minh đang tích cực áp chế sức mạnh của mình.

Đột nhiên, âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên khắp linh đường này.

“Keng”

Sau khi chín đạo liên tiếp của Bùi Nguyên Minh bị chém ra, Phạm Kim Luân dường như đã tìm được cơ hội, giới đao trên tay ông ta lại chuyển. động, một đạo bổ ra.

Nhát đao này vô cùng bá đạo, dường như ngay cả không trung cũng run lên, sau đó xung quanh vang lên tiếng gào rít như xé toạc không trung.

“Keng”

Một nửa thanh kiếm Khanda trên tay Bùi Nguyên Minh nâng lên, đỡ lấy nhát đao này.

Chỉ là vì cố ý áp chế sức chiến đấu của bản thân, Bùi Nguyên Minh bị một đao chém lui về sau chín bước.

Kim Cửu Muội vẫn điềm tĩnh, nhưng cô ta đã nhanh chóng lùi lại.

Cô ta cảm thấy rằng Bùi Nguyên Minh chết chắc rồi, nhưng vẫn không dám đến quá gần vì sợ rằng mình cũng sẽ bị ảnh hưởng.

“Cấp chiến thần” Bùi Nguyên Minh đứng vững, tỏ vẻ kinh ngạc.

“Vừa nãy chỉ mới bước một nửa vào cấp Chiến Thần mà thôi, nhưng dựa vào Thuật thôi miên Thiên Trúc, vậy mà lại có thể đưa bản thân đạt tới cảnh giới này. Hơn nữa lúc ra tay, dường như càng có xu hướng mạnh hơn. Thật thú vị, thuật thôi miên Thiên Trúc của ông thật sự rất thú vị. Chỉ có điều, cái giá của chuyện này, rốt cuộc là gì, trong lòng ông không phải  rõ lắm sao?”

Theo phân tích của Bùi Nguyên Minh, Phạm Kim Luân đã ép hết sức mạnh tiềm ẩn của ông ta tới bước này rồi. Như thế, sau khi kết thúc trận này, ông ta chắc chắn sẽ bị hạ cảnh giới, nặng thì bị phế, cả đời này cũng không có cách nào ra tay được nữa.

“Giá gì chứ?” Phạm Kim Luân chế nhạo.

“Chỉ cần hôm nay có thể trừ khử yêu tinh cậu, thì bất luận cái giá nào, cho dù trực tiếp chết đi cũng không thành vấn đề!”.

Khi vừa dứt lời, Phạm Kim Luân tức giận quát lên, vừa niệm Phật hiệu, vừa mang vẻ mặt lạnh lùng lao tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Lại bổ ra một đao khác.

“Vù” Mũi đao chưa tới, sát khí đã tràn ngập.

Nhìn nhát đao này, gương mặt tỏ vẻ hứng thú của Bùi Nguyên Minh càng thêm ngưng trọng.

Anh vẫn không sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.

“Keng”

Lại vang một âm thanh giòn tan, công kích của hai bên va vào nhau, lần này Bùi Nguyên Minh đứng yên một chỗ, nhưng Phạm Kim Luân bị phản lực chấn động, lùi lại năm sáu bước.

Với mỗi bước chân của ông ta rơi xuống, đá tảng xanh trên mặt đất nứt ra, để lại một dấu chân.

Nhưng vào lúc này, Phạm Kim Luân đã mất đi lý trí, mắt có chút đỏ, thậm chí không thở nổi, thay vào đó, ông ta nâng con dao trên tay lên và chém nó ra một lần nữa.

Nhanh chóng và chính xác!

Cùng lúc đó, trong tầm mắt của Bùi Nguyên Minh, cảnh vật xung quanh đột nhiên bị bóp méo.

Thân ảnh của Phạm Kim Luân dường như đã trở nên vô số, từ từ phương đồng thời giết tới.

“Thuật thôi miên Thiên Trúc”

Bùi Nguyên Minh lẩm bẩm, xem ra Thuật thôi miên Thiên Trúc thật sự

là phi thường, ngay cả bản thân cũng bất tri bất giác trúng chiêu.

Nhưng đối mặt với cảnh tượng kỳ quái như vậy, khóe miệng Bùi Nguyên Minh lại nở nụ cười, sau đó anh chậm rãi nhắm mắt lại.

“Cái gì? Tên khốn họ Bùi kia, cậu định nhắm mắt chịu chết sao?”

“Không phải cậu rất ngầu à?”

“Sao ngay cả bí thuật Thiên Trúc của chúng tôi cũng không phá được? Nếu không phá được, bây giờ chỉ có thể chết!”

“Tôi sẽ bổ từng nhát đao, chém từ từ từng chút một, tôi sẽ chém cậu thành ngàn mảnh!”

Phạm Kim Luân dường như nhìn thấy điều gì đó, vào lúc này, ông ta mỉm cười hung tợn, âm thanh như từ tứ phía truyền tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.