Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3435



Chương 3435

Những người bạn học vốn dĩ muốn đi tới khuyên can, nhưng kết quả là khi nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng của bà Lý, họ lập tức rút lui lại, chỉ đứng đó nhìn Trịnh Khánh Vân bị ức hiếp. “Con đĩ, tạo xem cái loại như mày, rõ ràng là cũng chỉ có thể dựa vào con gái tạo mới ra chơi được?”

“Ăn xài của con gái tao, mà bây giờ lại vì ngưỡng mộ đố kỵ nó mà muốn hại chết nó?”

“Loại người như mày đáng phải chết!”

Lại là mười mấy bạt tai, bà Lý đánh mệt rồi, sau đó đột nhiên nắm lấy túi xách Hermes của Trịnh Khánh Vân. Bà cảm thấy loại người như Trịnh Khánh Vân tuyệt đối không mua nổi Hermès.

Dù sao những thứ trên người sánh với cái túi này cũng phải vài chục tỷ mới được.

Nên khẳng định chiếc túi này là lấy từ trong tay con gái

Suy nghĩ một hồi, bà Lý càng tức giận hơn. Bà trực tiếp lấy hết đồ trong túi của Trịnh Khánh Vân ra, quăng hết cho những người chơi khác. “Cái máy laptop này cho mày “Cái điện thoại cho mày!”

“Túi tiền cho mày!”

“Tao chỉ giúp con đĩ này làm việc tốt thôi!”

Bà Lý đem đồ của Trịnh Khánh Vân tặng đi hết, sau đó bà còn lấy cả túi xách Hermes của Trịnh Khánh Vân đi.

Dù sao thứ này cũng rất đắt, bà không nỡ tặng cho người khác.

Trịnh Khánh Vân thấy như vậy, tức giận nói: “Các người không được động vào đồ của tôi, những thứ này đều là anh rể tặng tôi!”

“Trả lại cho tôi!”

Những người chơi nhận được phúc lợi đều nhíu mày cười, không ngờ đến chơi có chút mà lại nhận được đồ ngon như vậy.

Tất cả mọi người cảm ơn sự hào phóng của bà Lý, không ai để ý tới Trịnh Khánh Vân. “Anh rể tặng sao?”

“Con đĩ nhà mày ngủ với anh rể mày đúng không, nên nó mới tặng cho mày mấy thứ này?”

“Tuổi còn nhỏ không học tốt, đi học làm lục trà, gạ tình cả anh rể của mày!”

“Con đi!”

“Như vậy mà mày còn nói mình là sinh viên sao?”

“Hôm nay tao sẽ cho mày biết xã hội rốt cuộc là vận hành ra sao!”

Khi nói chuyện, bà Lý lại tiếp tục tát vào mặt Trịnh Khánh Vân. “Người đầu, lôi nó đến quỳ trước mặt con gái của tao!”

“Bắt nó cúi đầu xin lỗi cho tao!”

“Nếu con gái của tạo có xảy ra chuyện gì không hay thì bắt nó xuống mồi chung!”

“Tôi không đi! Tất cả chuyện này không phải lỗi của tôi!”

Trịnh Khánh Vân tuy rằng bị đánh một trận, cả mặt sưng, miệng chảy máu. Nhưng cô ta không chịu khuất phục, cũng không chịu nhận lỗi.

Dù sao chuyện này vốn không phải lỗi của cô ta. “Cái gì?”

“Bà đã cho cơ hội mày chuộc tội rồi, mà mày không muốn sao?”

“Bà phải nể mặt mày sao?”

Bà Lý tức điên lên.

Bà ta là thành viên của Thương Minh Vũ Thành, tuy rằng không phải là cấp bậc lớn, nhưng gia tài cũng vài nghìn tỷ, bà còn đứng tên vài công ty nữa.

Một nhân vật lớn như bà mà để một nhãi con sinh viên có thể phản kháng được sao?

Trò đùa gì thế? “Chát!”

Bà Lý tự mình ra tay, muốn bắt lấy Trịnh Khánh Vân, nhưng bởi vì Trịnh Khánh Vân giãy dụa, một bạt tai đánh vào mặt bà Lý.

Bà Lý chịu đau nên buông tay ra. “Tôi phải báo cảnh sát”

Trịnh Khánh Vân đứng dậy. “Tôi phải cáo bà”

Những người bạn học thấy được cảnh này run cả người, nhanh chóng mở miệng: “Khánh Vân, đừng có lo mà gọi cảnh sát nữa, mau chạy đi!”

“Để lát nữa là không chạy được đầu!”

“Chay?”

“Chạy được sao?”

Bà Lý bụm mặt, vẻ mặt tức giận: “Bà nói cho mày biết, hôm nay bà không không tha cho mày đầu, Chúa tới cũng vô dụng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.