Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3443



Chương 3443:

“Thượng Quan tiên sinh, ngài đã tới rồi!”

“Tôi cũng không muốn gọi điện làm phiền ngài nghỉ ngơi.”

“Nhưng tên khốn này, vậy mà lại dám ở địa bàn của chúng ta gây rắc rối!” Trần sư huynh vẻ mặt uỷ khuất đi lại gần, thấp giọng trách cứ.

“Hơn nữa anh ta còn chỉ tên điểm họ, nói cho dù là ngài tới, cũng không làm gì được anh ta!”

“Trong mắt anh ta, ngài chỉ là cái rắm!”

Rõ ràng, lúc này Trần sư huynh chỉ lo Thượng Quan Kinh Hồng không giết chết Bùi Nguyên Minh, vì vậy anh ta theo bản năng thêm mắm thêm muối, mục đích chính là làm cho Thượng Quan Kinh Hồng nổi giận ra tay.

“Bốp..”

Anh ta vừa nói được một nửa, Thượng Quan Kinh Hồng đã trở tay trực tiếp cho một cái bạt tai khiến anh ta ngã xuống đất.

Trần sư huynh ngay tức khắc gương mặt sưng đỏ, khoé miệng chảy đầy máu.

Anh ta run rẩy lập cập chốc lát, mới thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi, Thượng Quan bang chủ, tôi thật sự không cố ý gây chuyện rắc rối!”.

“Tôi thật sự không cố tình” .

Trần sư huynh không biết Thượng Quan Kinh Hồng vì sao lại đánh mình, lúc này anh ta chỉ có thể run rẩy lập cập bò lên, nhanh chóng nhận lỗi.

“Bốp!”

Thượng Quan Kinh Hồng lại vung tay xuống một cái bạt tai, đánh tới nỗi Trần sư huynh vang ra ngoài.

Trần sư huynh lại nghiến răng bò lên, sau đó quỳ trước mặt Thượng Quan Kinh Hồng, run giọng nói: “Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi Thượng Quan tiên sinh!”

“Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi!”

“Phịch!”

Thượng Quan Kinh Hồng không khách khí, một cước đạp Trần sư huynh ngã xuống mặt đất.

Sau đó ông ta đi lên phía trước, vừa bước, vừa lạnh giọng nói: “Ở địa bàn của tao, mày gây chuyện phiền toái cũng không sao, mày bắt nạt đàn ông cưỡng hiếp phụ nữ cũng không hề gì!”.

“Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, mày ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không có cách nào dọn dẹp?”

“Mày không những cho người giở thói ngang ngược ở địa bàn của tao, lại còn

để người của sở cảnh sát vào!”

“Quan trọng nhất là, kêu chỗ dựa vững chắc tới cũng bị đánh cho mất mặt”

“Nếu nhưng chuyện này truyền ra ngoài, Thượng Quan Kinh Hồng tạo làm sao có thể lăn lộn trên giang hồ?”.

“Tao không cần thể diện nữa sao?”

“Như này có nghĩa là, sau này chó mèo ven đường, đều có thể đến địa bàn của tạo làm xằng làm bậy sao?”

Hiển nhiên, Thượng Quan Kinh Hồng đã có suy tính riêng trong lòng, nói bóng nói gió.

Bây giờ, chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Bùi Nguyên Minh và Mục Song Thư mà chửi người thôi.

“Ông.”

Mục Song Thư tuy rằng kiêng kị thân phận lão đại trong giới hắc bạch của đối phương, nhưng lúc này sắc mặt phát lạnh, phản ứng bản năng muốn đi lên phía trước.

Nhưng Bùi Nguyên Minh khoát khoát tay, ý bảo Mục Song Thư không cần vội vàng.

Anh như cười như không nhìn lão già trước mặt.

Mà nghe thấy lời của Thượng Quan Kinh Hồng, Trần sư huynh lập tức bụm. mặt nói: “Thượng Quan tiên sinh, thật xin lỗi, tôi bảo đảm về sau sẽ không có loại chuyện tương tự xảy ra nữa!”

“Tôi cam đoan!”

Thượng Quan Kinh Hồng cười một tiếng, ông ta thấy ra uy như vậy cũng đủ rồi, lúc này mới xoay người lại, ánh mắt rơi trên người Bùi Nguyên Minh.

Ông ta vốn dĩ muốn trực tiếp giẫm chết Bùi Nguyên Minh, nhưng nhớ tới tin tức vừa mới nghe được, Hùng Tiến Đạt cũng ở trước mặt tên tiểu tử này mà quỳ xuống.

Ông ta nhận thấy được tên tiểu tử trước mặt có lẽ có chút bản lĩnh và bối cảnh. Nếu không sao dám kiêu căng ngạo mạn làm tới bước này.

Vừa nghĩ tới điều này, Thượng Quan Kinh Hồng hít sâu một hơi, để mình khôi phục bình tĩnh, sau đó mới nheo mắt nhìn Bùi Nguyên Minh: “Anh bạn trẻ, thấy cậu ngay cả phó giám đốc sở cảnh sát Vũ Thành cũng dám phế, cho thấy lại lịch của cậu không bình thường!”

“Không biết cậu đến từ năm môn phiệt lớn, hay là thập đại gia tộc quyền lực”

“Mang chiêu bài của cậu đánh ra, cho tôi biết rõ cậu rốt cuộc có bao nhiêu khả năng cùng sức mạnh!”

“Có tư cách tới đây ngang ngược dương oai hay không” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Thượng Quan tiên sinh, ông yên tâm đi”

“Tôi không phải người của năm môn phiệt lớn, cũng không phải là người của thập đại gia tộc quyền lực”

“Tôi chỉ là một người bình thường”

“Vậy nhưng hôm nay chuyện của Trịnh Khánh Vân, các người phải cho tôi một công đạo vừa lòng”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.