Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3446



Chương 3446:

Nói xong những lời này, Thượng Quan Kinh Hồng mang vẻ mặt lãnh đạm hút tiếp một hơi xì gà, nhả ra một vòng khói, lúc đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh vừa vặn tiêu tan.

Mà một màn này lại khiến cho Thượng Quan Kinh Hồng im lặng mỉm cười.

Hiển nhiên, ông ta hết sức hài lòng với bản thân, với tình thế, và tiết tấu nằm trong tay.

Ông ta rất tin rằng người thoạt nhìn có chút sức mạnh như Bùi Nguyên Minh, cuối cùng sẽ phải quy phục trước mặc mình, khom lưng khuyu gối lựa chọn lấy 17 tỉ kia.

Bùi Nguyên Minh không tức giận bởi vì một ngụm khói, ngược lại bưng chén trà, nhàn nhạt nói: “Thượng Quan tiên sinh, Thượng Quan bang chủ, cái mà ông gọi là công đạo, tôi rất không hài lòng.”

“Tôi vẫn hi vọng ông có thể làm theo yêu cầu của tôi” “Ở chỗ tôi đây, không ai có thể cò kè mặc cả”

Thượng Quan Kinh Hồng cười một tiếng, sau đó ý vị thâm trường nói: “Anh bạn trẻ à, cậu còn trẻ quá, nói chuyện làm. việc đừng quá mức quyết tuyệt như thế!

“Cậu nên hiểu rằng, hoà khí mới có thể sinh lợi” “Thứ như thể diện, lại là có đi có lại” .

“Cậu cho tôi thể diện, tôi mới chưa cho cậu mặt mũi, đúng không?”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Chỉ đáng tiếc, Thượng Quan bang chủ, thể diện đối với tôi mà nói, không có bất kì giá trị gì.”

“Ít nhất, nó không có cách nào cho tôi công đạo”

Thượng Quan Kinh Hồng cười khẽ một tiếng, không chút để ý mà mở miệng nói: “Công đạo tôi đưa cho cậu, chính là cái cậu đã thấy” .

“Nếu như cậu thật sự không cảm thấy hài lòng, thật sự cảm thấy oan uổng bứt rứt, thật sự không qua nổi của ai này trong lòng cậu”.

“Vậy cũng có thể xé chi phiếu của tôi, sau đó trực tiếp tới yêu cầu”

“Tôi thật sự muốn nhìn xem người trẻ bây giờ, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh”

Trong khi nói chuyện, Thượng Quan Kinh Hồng lộ ra vẻ mặt toàn là lãnh ý.

Có thể đánh vào mặt Hùng Tiến Đạt, kì thực cũng không đáng coi là gì cả.

Tuy rằng Hùng Tiến Đạt ở vị trí người bình thường thoát nhìn rất lợi hại, nhưng ở vị trí một nhân vật lớn mà nói, chỉ là một tên thảo khẩu, chó săn mà thôi.

Bùi Nguyên Minh có thể đánh vào mặt Hùng Tiến Đạt, rõ ràng anh ta quả thực không đơn giản.

Nhưng loại không đơn giản này, vẫn không đủ để khiến Thượng Quan Kinh Hồng cúi đầu.

Dù sao ông ta là một trong những bang chủ của lục đại bang, hơn nữa chỗ dựa là thánh địa võ lâm cung điện Hoàng Kim, muốn bao nhiêu lợi hại, có bấy nhiêu lợi hại.

“Lợi hại.”

Bùi Nguyên Minh gật gật đầu, một cước giẫm lên tờ chi phiếu trên mặt đất.

“Nói thật, tôi thích nhất sự lợi hại của một nhân vật lớn như Thượng Quan bang chủ đây”

“Chỉ là tôi hi vọng sự lợi hại của Thượng Quan bang chủ có thể tiếp tục duy trì” .

“Đừng tuỳ tiện quỳ xuống trước mặt tôi, như thế thật rất nhàm chán”.

Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh đứng dậy, ôm lấy Trịnh Khánh Vân, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Nhìn thấy một màn này, Mục Song Thư cũng không nói gì, chỉ dẫn theo một đoàn thanh tra đưa nghi can phía trước đi.

“Anh bạn trẻ, thế này là cậu không cho tôi mặt mũi rồi!” “Hơn nữa thiên đường có lối cậu không đi” “Địa ngục không của cậu lại muốn bước vào!”

Thượng Quan Kinh Hồng mang thần sắc lãnh đạm, vẻ mặt khinh thường.

“Tuổi còn trẻ học gì không học, lại học đi ra vẻ ta đây” “Thật sự tưởng rằng mình có bao nhiêu bản lĩnh?”

Trong khi nói, Thượng Quan Kinh Hồng quét mắt qua Trần sư huynh, lạnh lùng nói: “Gọi điện thoại cho Vạn Phước Nhân, tôi có điều cần nói” .

Thượng Quan Kinh Hồng không tin, Bùi Nguyên Minh có thể áp chế Hùng Tiến Đạt, lại có thể dồn ép Vạn Phước Nhân.

Nghe vậy, Trần sư huynh vui mừng như một đứa trẻ chạy tới bên cạnh gọi điện thoại, vậy nhưng một lát sau anh ta lại tái nhợt mặt bước tới: “Thượng Quan tiên sinh, người của sở cảnh sát nói, bọn họ chỉ chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng.”

“Ngài có ý kiến gì, có thể khiếu nại lên trên.”

“Còn phần cái mà ngài gọi là công đạo, sẽ không cho ngài.”

Thượng Quan Kinh Hồng nheo mắt, đột nhiên ý thức được, năng lực của Bùi Nguyên Minh, có thể vượt quá sức tưởng tưởng của ông ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.