Chàng Rể Quyền Thế

Chương 356



Bùi Nguyên Minh cũng không nói lời vô ích, cười cười nói: “Thanh đoản kiếm này hẳn là từ thời nhà Tần, mặc dù đã bị ăn mòn một chút, nhưng mà loại đồng đen này bị chút gì xanh cũng rất bình thường!”

“Đây là đèn cung đình, có lẽ là vật phẩm vua Vạn Lịch thời nhà Minh từng dùng!”

“Chiếc nhẫn cuối cùng này có lẽ là nhẫn ngọc mà thân vương dùng trong truyền thuyết nhỉ?”

Bùi Nguyên Minh nói xong, Nạp Hàng Chi liền ngẩn ra.

Một lát sau ông ta mới vỗ tay, vẻ mặt rất vui mừng.

Kỳ tài, Bùi Nguyên Minh này quả là một kỳ tài hiếm có, việc khó khăn mà lại có thể giải quyết nhanh chóng như thế, người giám định đồ cổ bình thường vốn dĩ là không thể làm được. Chỉ tiếc rằng anh không có hứng thú với công việc giám định này, thoạt

nhìn hai người thầy trò Trương Đình vô cùng trân quý, nhưng đối với Bùi

Nguyên Minh lại không phải vậy.

Người như vậy, khẳng định có thể là người thừa kế tốt nhất của nhà họ

Nạp.

Nhưng mà không biết, rốt cuộc khi nào anh mới chuẩn bị ly hôn…

Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của cháu gái mình đối với Bùi Nguyên Minh, Nạp Hoàng Chi thở dài liên tục.

Cháu gái của ông ta, nếu nói muốn tìm một đứa con rể có thể xếp thành một hàng dài từ Tỉnh Thành đến Paris của nước Pháp. Đáng tiếc cô ấy cứ một mực vừa ý chàng trai này.

Cùng với việc giám định ba món đồ cổ cuối cùng xong, buổi đấu giá đồ cổ đến lúc này xem như kết thúc.

Bùi Nguyên Minh ở buổi tụ họp của giới thượng lưu này coi như cũng có

chút đề tài để nói chuyện.

Chẳng qua là, giám định mấy món bảo vật này, mặc dù có một chút địa vị, nhưng đối với xã hội thượng lưu động tí là xảy ra ngàn vạn việc này thì thật sự cũng không có địa vị gì.

Còn về Nạp Hoàng Chi này, vì sau lưng có nhà họ Nạp chống đỡ nên mới được vô số người tôn trọng như vậy.

Mà thân phận của Trương Đình, là do ngày thường ông ta qua lại thân thiết với rất nhiều gia tộc hạng nhất, phục vụ cho bọn họ rất tốt.

Về phần đứa con rể ở rể Bùi Nguyên Minh, tuy rằng biểu hiện vừa rồi của anh cũng rất đáng nể, nhưng xem ra ở giới thượng lưu này, những kỹ năng đó cũng không được ưa chuộng lắm.

Mấy ngày nay anh có thể trở thành đề tài câu chuyện trong lúc rỗi rãi của người khác, nhưng qua mấy ngày nữa có thể mọi người sẽ lãng quên đi.

Trừ phi anh thật sự muốn đạt được thành tựu trong ngành giám định mấy món bảo vật này.

Chỉ tiếc là Bùi Nguyên Minh vốn dĩ không có hứng thú này.

Mà việc Bùi Nguyên Minh qua lại thân thiết với nhà họ Nạp mọi người cũng có thể thấy được, nhà họ Nạp đơn giản là coi trọng kỹ thuật giám định bảo vật của anh mà thôi.

Nói trắng ra, anh chỉ là một công cụ, một nhân viên phục vụ thôi.

Muốn mượn chuyện này để bay lên cành cao làm phượng hoàng? Suy nghĩ quá nhiều rồi.

Bùi Nguyên Minh vừa ra khỏi khách san Hải Dương đã thấy mọi người ta nhà họ Trịnh đều đang đợi anh.

Trịnh Chí Dụng là người đầu tiên nổi giận đùng đùng đi đến.

Lúc này những người tham gia buổi đấu giá đồ cổ đều đã đi hết. Người nhà họ Trịnh, rõ ràng là đang chờ anh.

“Bùi Nguyên Minh! Mày con mẹ nó nghĩ mình thể hiện được bản lĩnh

trong buổi đấu giá là rất ngầu sao?”

“Mày hại tao mất mặt như vậy, chuyện hôm nay tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

Trịnh Chí Dụng nghien răng nghiến lợi nói, hận không thể tiến lên đá cho Bùi Nguyên Minh mấy cái.

“Tôi hại anh?” Bùi Nguyên Minh thế nhưng lại cười nói: “Là tự anh đề nghị đánh cược, hình như không có quan hệ gì với tôi mà nhỉ?”

“Nếu không phải Nạp Nhã Lan ra mặt, sao tao có thể quỳ xuống đối với loại vô dụng như mày chứ? Mày nghĩ mày gần gũi với nhà họ Nạp thì rất giỏi sao? Loại phế vật như mày trong mắt họ cũng chỉ là một công cụ mà thôi, dùng xong rồi có thể một cước đá văng mày bất cứ lúc nào! Mày thật sự định nhân cơ hội này mà trèo lên cành cao sao? Người si nói mộng!” Khi nói chuyện, Trịnh Chí Dụng vung một đấm về phía mặt của Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Trí nhớ anh thật là không tốt! Nếu không cần dùng đến đầu óc thì phiền anh hiến tặng cho những người có nhu cầu đi.”

Trong lòng Trịnh Chí Dụng lúc này đang dâng lên lửa giận, hôm nay anh ta đã đủ mất mặt, quên mất rằng chính mình đã chịu nhiều thiệt thòi dưới tay Bùi Nguyên Minh.

Kết quả nắm tay anh ta còn chưa chạm đến mặt của Bùi Nguyên Minh đã bị Bùi Nguyên Minh đá một cước vào bụng, liên tiếp lùi về sau mấy bước rồi ngã ngồi ra đất.

“Bùi Nguyên Minh! Láo xược!” Ông cụ Trịnh tiến lên phía trước, sắc mặt lạnh như băng: “Bây giờ lập tức về nhà, việc hôm nay nếu không cho tôi một lời giải thích rõ ràng, cậu và Trịnh Tuyết Dương lập tức cút khỏi nhà họ Trịnh cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.