Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3597



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lão già thật sự còn sống?”

“Thủ đoạn này thật sự có thể cứu người sao?”

“Thật kinh ngạc, đây là thủ đoạn gì !?”

Toàn trường nhiều tiếng hô kinh ngạc, thế nào cũng không nghĩ đến, Bùi Nguyên Minh lại dùng thủ đoạn như vậy để phá cục diện.

Và khuôn mặt của ông già gầy gò lúc này, cực kỳ âm trầm, thần sắc khó coi tới cực điểm.

Bọn hắn sắp xếp thế cục này, có thể xưng không chê vào đâu được, coi như không đánh chết Bùi Nguyên Minh, cũng có thể để cho hắn chịu không nổi.

Chỉ là không ai nghĩ rằng, Bùi Nguyên Minh lại phá thế cục một cách thô lỗ như vậy …

“Cha ngươi, ta đã cứu rồi.”

Bùi Nguyên Minh thả Khai Sơn Phủ trong tay xuống, dửng dưng đi về phía trước, một cước đá văng người đàn ông vạm vỡ lăn quay xuống đất.

“Tiếp theo, đã đến lúc ngươi phải cho ta một lời giải thích, đúng không?”

“Dùng Quy Tức công đến chỗ của ta giả chết, các ngươi lá gan rất lớn, bản lĩnh rất mạnh nha….”

“Chỉ là lão già của ngươi tham sống sợ chết.”

” Vừa mới nếu như hắn không thèm đếm xỉa, bị ta một búa chém chết, ta sẽ là người chết tiếp theo…”

“Thật đáng tiếc…”

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, người đàn ông vạm vỡ vô thức trừng mắt nhìn ông lão gầy gò rồi quát: “Lão già thối tha, ai bảo ngươi tỉnh lại…”

Ngay khi giọng nói vừa cất lên, khuôn mặt người đàn ông vạm vỡ lập tức trở nên u ám.

Giờ phút này, hắn tương đương thừa nhận tất cả hành động vu hãm trước đây của mình, đều bị Bùi Nguyên Minh lột trần.

” Nói đi, đến cùng là ai phái các ngươi đến?”

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm, lạnh lùng nói.

Người đàn ông vạm vỡ nghiến răng nói: “Không ai phái chúng ta tới, cha ta xảy ra chuyện, cũng là bởi vì các ngươi học nghệ không tinh, hại người tử nạn…”

” Ngươi đừng ở chỗ này ăn nói linh tinh, cái gì Quy Tức công, hơi thở của con chim là cái gì …”

Chỉ là, lúc này, lời phản bác của người đàn ông vạm vỡ này lộ ra vẻ nhợt nhạt và yếu ớt. dù sao tình cảnh vừa nãy, đã nói rõ, hắn nếu không phải đến giả chết, thì cũng là đập phá quán.

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn lão nhân gia, cười mà không phải cười nói: “Ngươi chắc chắn ngươi là cha hắn sao? Không phải được hắn thuê với lương cao sao?”

“Ta là…”

Lão già gầy gò nghiến răng nghiến lợi nói.

” Có phải là…, ngươi nói không tính.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.