Chàng Rể Quyền Thế

Chương 365



“Nhóc con, cậu nghĩ sự ưu ái của cậu có giá trị đến như vậy sao?” Nạp

Hoàng Chi cười nói.

“Hằn là có.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

“Hừ, cậu thật tự tin, nhà họ Nạp chúng tôi có bao nhiêu tài sản, chỉ cần tìm người hợp tác với nhà họ Trịnh là được. Đây cũng coi như là quá nể mặt với nhà họ Trịnh.” Nạp Hoàng Chi xua tay, như muốn nói đây là một vấn đề tầm thường.

Nhưng đối với một gia đình hạng hai, đây sẽ là một giá trị ngoài sức tưởng tượng.

Chẳng qua là không có sự chấp thuận của nhà họ Nạp, nếu có thể cùng hợp tác với gia đình họ Nạp, dù đó là một dự án nhỏ đi chăng nữa, thì cũng chính là một bằng chứng về giá trị của chính họ.

“Ông Nạp, cảm ơn ông rất nhiều. Nếu ông sau này muốn tôi làm gì, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào để làm tròn bổn phận của mình.” Bùi Nguyên Minh nghiêm mặt nói.

Nạp Hoàng Chi vui vẻ cười cười, cũng không quá tới mức để trong lòng, ông ta thấy được tiềm lực của Bùi Nguyên Minh nên mới có thể giúp đỡ anh, nhưng ông ta không nghĩ Bùi Nguyên Minh lúc này có bao nhiêu thực lực.

“Chuyện đã xong chưa?” Nạp Nhã Lan từ bên cạnh nhẹ giọng nói: “Nói xong rồi thì đi ăn cơm với tôi đi.”

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, không nói nên lời: “Cô à, đã 9 giờ sáng rồi. Chúng ta vừa ăn sáng xong, bây giờ ăn thế nào được chứ? Hay là tối nay tôi đến để đón cô đi ăn được không?” “Được.” Nạp Nhã Lan nhẹ nhàng nói.

Khi Bùi Nguyên Minh rời đi, vẻ mặt cô ta bỗng suy sụp, chua xót nói: “Tên cặn bã này còn không ở lại với cháu một ngày. Ông nội, ông không nên giúp anh ta!”

“Sao con không giúp cậu ấy? Ông ở đây để tạo cơ hội cho con đó. Con có thể đến nhà họ Trịnh chơi một lát.” Nạp Hoàng Chi cười nhẹ.

“Nhà họ Trịnh có gì vui?” Nạp Nhã Lan tính tình lạnh lùng, chỉ khi gặp Bùi Nguyên Minh thì tâm trạng của cô mới dao động một chút.

“Hãy đến gặp gia đình nhà họ Trịnh và cho họ biết rằng chúng ta đang giúp đỡ gia đình nhà họ Trịnh chỉ vì mối quan hệ của Bùi Nguyên Minh. Không có Bùi Nguyên Minh, họ không là cái gì cả.” Nạp Thừa Trạch nói.

“Không.” Nạp Nhã Lan dứt khoát từ chối: “Nếu để cho bọn họ biết Bùi

Nguyên Minh lợi hại như thế nào, thì nhà họ Trịnh sẽ không miễn cưỡng buông tay, như vậy chúng ta sẽ không còn có cơ hội!” “Ngày thường con thật thông minh, sao hôm nay lại ngốc như vậy?” Nạp Hoàng Chi cười: “Hãy cho họ biết rằng Bùi Nguyên Minh lợi hại như vậy vì có gia đình nhà họ Nạp của chúng ta”.

Nạp Nhã Lan có vẻ trầm ngâm và gật đầu sau một lúc: “Ông nội, cháu hiểu rồi.”

Bây giờ nhà họ Trịnh cho rằng Bùi Nguyên Minh có chút năng lực, phần lớn sẽ nắm lấy Bùi Nguyên Minh.

Nhưng một khi biết Bùi Nguyên Minh chỉ là một con hổ giả, không có giá trị sử dụng gì cả, xét về phong cách cư xử lạnh lùng của nhà họ Trịnh, e rằng anh ta sẽ bị họ đuổi ra khỏi ra khỏi nhà ngay lập tức, đúng không?

Đây là kế hoạch của Nạp Hoàng Chi, rất đơn giản, nói không màu mè thì chẳng qua là lợi dụng bản chất con người.

Trong biệt thự của nhà họ Trịnh, ông Trịnh ngồi trên “ngai sắt” của mình với vẻ mặt đầy hy vọng. Không biết lúc nào nhà họ Nạp hợp tác với nhà họ Trịnh, hai ngày nay ông ấy không đi đâu cả, nên bây giờ ông ấy luôn trong tư thế sẵn sàng chờ đợi.

Khi có người truyền tin rằng Nạp Nhã Lan, cô chủ lớn nhất của dòng họ nhà họ Nạp xuất hiện, ông Trịnh kinh ngạc ngã khỏi ghế, đứng dậy với sự trợ giúp của thư ký, ông ta khá sốc.

Tại sao Nạp Nhã Lan lại đến nhà họ Trịnh? Chẳng lẽ cô ta vẫn không chịu để yên cho Trịnh Chí Dụng sao?

Mặc dù trong lòng có ý nghĩ này, nhưng lão Trịnh dù có tự phụ đến đâu cũng không dám bỏ qua Nạp Nhã Lan, cô cả của nhà họ Nạp.

“Cô Nạp, không biết hôm nay cơn gió nào đã đưa cô đến nhà chúng tôi, thật là vinh hạnh!” Lão Trịnh nói với Nạp Nhã Lan với nụ cười trên môi.

Nạp Nhã Lan vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Có người không biết xấu hồ, gió cũng đã thổi đến bên tai rồi. Tôi có thể không tới sao?”

Đây rõ ràng là lời mỉa mai, nhưng ông Trịnh không hiểu rõ lắm, như vậy là có ý gì?

“Cô Nạp, tôi thực sự không hiểu cô đang nói gì.” Ông Trịnh cong người, không dám đứng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.