Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3677



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người khó có thể tưởng tượng, Bùi Nguyên Minh làm sao có thể có loại vật như vậy trên người.

Thật ra, thứ này là do Long Nhân Xà đưa cho Bùi Nguyên Minh lúc trước, nhưng anh giữ lại cũng không có tác dụng gì.

Chỉ là không nghĩ tới, hôm nay thế mà có đất dụng võ.

Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Long Thiết Quân, Bùi Nguyên Minh vươn tay phải vỗ vỗ mặt hắn, lạnh lùng nói: ” Thế nào? không nhận ra tấm danh thiếp này sao?”

“Cho dù không biết, ngươi cũng biết ba chữ trên này chứ?”

” Tín vật gia chủ?”

Long Thiết Quân mất hơn nửa ngày mới phản ứng được, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.

” Oắt con, ngươi lấy trộm nó từ đâu?”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Ta làm sao có được, không đến phiên ngươi hiếu kỳ.”

“Cứ nói cho ta biết, thứ này hữu dụng hay vô dụng là được!”

Long Thiết Quân sắc mặt xanh mét, quát to một tiếng: “Họ Bùi, loại tín vật này, tại Long Gia chúng ta, đều không có mấy người có!”

“Ta sẽ đích thân gọi thư ký của gia chủ đến xác minh!”

Nói xong, hắn ta cẩn thận xem xét danh thiếp trong chốc lát, sau đó lấy điện thoại ra, đi đến bên cạnh.

Bùi Nguyên Minh hờ hững nói: “Nhớ gọi điện thoại trực tiếp cho Long Nhân Xà, hắn sẽ đích thân nói cho ngươi biết, tín vật này đến cùng là thật hay là giả.”

Long Thiết Quân sắc mặt xanh mét nhanh chóng gọi, một lúc lâu sau, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.

Long Thương Húc nhìn thấy nét mặt của hắn, vô thức cười lạnh một tiếng.

Là người Long gia, hắn biết quá rõ khẩu Phật tâm xà của Long Thiết Quân.

Hắn có biểu hiện như vậy, đồng nghĩa với việc, tên khốn họ Bùi coi như không thể thoát khỏi thảm cảnh đêm nay.

Dưới ánh mắt hứng thú của Bùi Nguyên Minh, Long Thiết Quân trực tiếp cúp điện thoại, nhưng mặt lạnh đi đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh, thanh trường kiếm “xẹt” trong tay, không bao lâu liền chạm tới cổ họng Bùi Nguyên Minh.

” Giả tạo tín vật gia chủ, giết không tha!”

Giọng nói vừa rơi xuống, trường kiếm của Long Thiết Quân đã đâm vào, muốn trực tiếp để lại một lỗ hổng trong suốt trên cổ Bùi Nguyên Minh.

Long Thương Húc vô ý thức cười lạnh: “Vương bát đản, ngươi lần này còn không chết…”

Nhưng chưa kịp dứt tiếng, thì đã thấy Bùi Nguyên Minh, dường như đã có chuẩn bị, anh vươn tay phải, trực tiếp kẹp chặt trường kiếm, sau đó hai ngón tay khẽ vặn …

Vừa nghe thấy tiếng “kang”, trường kiếm gãy đôi, lưỡi kiếm rơi vào giữa hai ngón tay Bùi Nguyên Minh.

“Phụp phụp phụp —-”

Những mảnh vụn lưỡi kiếm khác, trực tiếp lao vút ra, xuyên thủng cổ tay của mấy vị cao thủ Long gia.

Những vị cao thủ này không có thời gian phản ứng, từng người từng người một, ôm chặt cổ tay quỳ một chân trên mặt đất.

Cảnh tượng này khiến Long Thiết Quân tức giận: “Ngươi còn dám chống đối…”

“Đồ chó đẻ!”

Nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không khách sáo với hắn, ngay sau đó, trường kiếm trong tay hắn đã bị đánh bay, nó chạm tới cổ họng của Long Thiết Quân.

Trong phút chốc, tình thế đảo ngược, Long Thiết Quân, người dường như nắm quyền kiểm soát toàn bộ khu vực, đã bị Bùi Nguyên Minh trực tiếp nắm lấy.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh ánh mắt có chút dày dặc.

Anh vốn tưởng rằng, cho dù Long Thiết Quân đại loạn, kiêu căng bướng bỉnh, nhìn thấy tín vật của Long Nhân Xà, cũng sẽ kiêng kị một hai mới đúng.

Thế nhưng anh không nghĩ tới, Long Thiết Quân thế mà không quan tâm, liền muốn hạ sát thủ.

Điều này dường như cho thấy, tình hình của Long Nhân Xà đang thực sự nguy cơ, nói không chừng thật sự sắp chết.

Mà Long Gia ba vị đại thiếu, vì vị trí gia chủ, cơ hồ đều đã đến thời điểm sinh tử lập phán.

Bằng không mà nói, Long Thiết Quân sẽ không điên cuồng như vậy.

Điều này không chỉ khiến cho Bùi Nguyên Minh ý thức được một chút nguy hiểm, mà anh cũng đoán được,sau lưng Long Thiết Quân, nhất định là một trong ba vị thiếu gia Long gia, chín mươi chín phần trăm là Long gia thất thiếu Long Thiên thiếu gia ghen tị kia. Người anh chưa bao giờ gặp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.