Dương Đan cười lạnh, khinh thường nói: “Nạp Nhã Lan, khi xưa còn học đại học, cô từng nói rằng người đàn ông mà cô tìm kiếm trong tương lai nhất định phải là Bạch Mã Hoàng tử!”
“Kết quả thì sao chứ? Nhìn bộ dạng của cô bây giờ xem, kẹp theo bên
mình một gã trai bao xài tiền của cô, còn không biết xấu hổ dẫn hắn lượn lờ ở
trung tâm thương mại à?” Nạp Nhã Lan vẻ mặt vẫn lạnh như bằng, liếc Dương Đan một cái rồi lắc đầu nói: “Bùi Nguyên Minh, đừng để loại người này ảnh hưởng đến tâm trạng hẹn của chúng ta. Chúng ta đi thôi, đừng mua nữa.”
Bùi Nguyên Minh gật đầu, hôm nay là ngày tiễn biệt Nạp Nhã Lan, thực sự không cần phải làm to chuyện này, anh cũng xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này Lữ Dương đột nhiên cười thành tiếng: “Chẳng lẽ cái gọi là thẻ đen này cũng là đồ giả sao?” “Tôi nghe nói bây giờ ai cũng có thể mua một thẻ đen giả với giá vài trăm nghìn ở trên mạng, đảm bảo trông giống đồ thật y như đúc. Hôm nay chắc tôi không may mắn đến mức có thể tận mắt nhìn thấy loại thẻ đó chứ?”
Bùi Nguyên Minh thu lại thẻ, lia mắt qua mặt Lữ Dương: “Cho dù cái này có là thẻ giả đi chăng nữa, thì cũng liên quan gì đến anh?” “Chỉ là tôi không quen nhìn một số người, rõ ràng là không có tiền, vậy mà còn cất công làm một cái thẻ giả để bịp thiên hạ.” Lữ Dương thở dài:
“Không biết con mắt nào của Nạp Nhã Lam bị mù mà lại nhìn trúng loại người như anh chứ. ”
Rõ ràng Lữ Dương mãi đến bây giờ vẫn tình ý với Nạp Nhã Lan, nhìn thấy Nạp Nhã Lan cuối cùng lại với phải một người còn tệ hơn mình gấp ngàn lần, trong lòng càng thấy ghê tởm biết bao nhiêu.
“Vậy cái thẻ của anh cũng giống thật sao? Có bản lĩnh thì quẹt hết tiền ra đây, rồi hẵng nói chuyện với tôi.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
Lữ Dương vẫn chưa thấy được giá của chiếc vòng cổ “Ảo mộng xanh” đó, nhưng Bùi Nguyên Minh thì nhìn qua rồi.
Và mức giá đó, ngay cả khi có thẻ bạch kim trong tay, e rằng cũng khó mà mua được sợi dây chuyền đó!
“Vì anh đã muốn xem, tối nay tôi sẽ cho anh mở mang tầm mắt.” Lữ Dương khinh thường quay sang nhìn nhân viên bán hàng, hừ lạnh nói: “Quẹt thẻ đi.”
“Thưa ông, chiếc vòng cổ “Ảo mộng xanh” này hơi đắt, giá của nó là …” người bán hàng tốt bụng nhắc nhở.
“Trông tôi giống cái loại xài thẻ giả sao? Bảo cô quẹt thẻ thì cứ quẹt thẻ đi, đâu ra lại lắm lời như vậy chứ!” Lữ Dương tỏ vẻ không vui.
Nhân viên bán hàng không dám nói thêm nửa lời, kính cẩn mang tấm thẻ kia đến quầy thu ngân. Chẳng bao lâu sau lại phải vòng ngược lại, cũng dùng thái độ cung kính đó trả lại thẻ cho Lữ Dương, trong giọng nói còn pha lẫn chút châm chọc: “Thưa ngài, số dư trong thẻ của anh không đủ … ”
Đầu của Lữ Dương vốn đang đắc thắng bỗng “oong” một tiếng.
Đùa tôi đấy à?
Đây là thẻ bạch kim đấy, quẹt đến ba mươi tỷ cũng không thành vấn đề, nhưng mà lúc này nhân viên bán hàng thực sự nói với anh ta là số dư trong thẻ không đủ.
Thấy Lữ Dương tỏ vẻ nghi ngờ, cô nhân viên tiếp tục cười: “Thưa ngài, “Ảo mộng xanh” này được là phiên bản giới hạn trên thế giới. Giá của nó là
một trăm bảy mươi tám tỷ …”
“Cái gì? Một trăm bảy mươi tám tỷ?”
Lữ Dương lúc này có hơi ngẩn ra, anh ta biết món hàng hiệu này đắt tiền, nhưng không nghĩ tới chiếc vòng cổ phiên bản giới hạn này lại đắt như vậy?
Tuy là anh ta là người nhà họ Lã ở Thủ Đô, nhưng không phải người thừa kế có thể nắm trong tay khối tài sản mấy chục tỷ kia cũng đã được coi là khá lắm rồi.
Nhưng vấn đề là dù có tài sản hàng trăm tỷ, nhưng bỏ ra tiền mặt được mấy chục tỷ như thế kia thì cũng căng não lắm đó!
Bây giờ bảo hắn bỏ ra một trăm bảy mươi tám tỷ, chỉ sợ móc không nổi.
Vả lại, bỏ nhiều tiền như vậy chỉ để mua một chiếc vòng cổ? Chắc não có vấn đề rồi!*
Lữ Dương lúc này mới ngẩn người, sau rồi mới ngượng ngùng nói: “Chà.. sợi dây chuyền này cũng thường thường thôi, chúng ta cứ xem kĩ lại xem sao…”
Sau đó, anh ta hung ác trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, nếu tên khốn này không có nhúng mũi vào đây, anh ta cũng sẽ không phải xấu hổ như vậy.
Giữa những tiếng xầm xì xung quanh, Lữ Dương bỏ chạy trối chết. Không thể nào, người của đại gia tộc có tiếng như bọn họ rất cần sĩ diện, quả thật không kham nổi người này.
Đợi hai người họ rời đi, Bùi Nguyên Minh quay sang nhìn Nạp Nhã Lan, nói: “Nếu cô thích cái này, tôi sẽ mua cho cô.”