Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3897



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn lướt qua màn hình điện thoại, sắc mặt Dương Ấu Huyên chợt tối sầm lại.

 

Dương Ấu Huyên cũng không có ngay lập tức kết nối điện thoại, một lúc sau mới cười xin lỗi với Bùi Nguyên Minh, sau đó đi tới góc đường nói chuyện thêm vài phút.

Bùi Nguyên Minh thấy rõ Dương Ấu Huyên sắc mặt có một chút xíu khó coi.

Chỉ khi cúp điện thoại, cô mới thu hồi nụ cười, đi tới chỗ Bùi Nguyên Minh.

” Thế nào? Gặp phải phiền phức rồi sao?” Bùi Nguyên Minh nói hơi trêu chọc, “Cô là bang chủ của Nam Dương Bang, trong một mẫu ba phần đất ở Tân Thành này, còn có ai dám tìm cô gây chuyện?”

Dương Ấu Huyên nghe vậy cười khổ một tiếng nói: “Bùi Thiếu, anh đừng giễu cợt tôi, Nam Dương Băng tại cảng cược hai thành Hong Kong, có lẽ còn tính là có chút thực lực, có chút năng lượng.”

“Nhưng những thứ này không thể mang về Tân Thành.”

“Tôi lần này trở về, ngoại trừ thư ký cùng một ít tâm phúc, tôi không mang theo bất luận kẻ nào.”

“Tôi nghĩ rằng, sau khi tôi cấp tốc giải quyết chuyện của ông tôi, tôi có thể rời đi.”

” Đáng tiếc trời không chiều lòng người.”

“Cần tôi giúp một tay không?” Bùi Nguyên Minh trực tiếp nói.

“Một số việc trong công việc kinh doanh của gia tộc mà thôi, không tính là phiền phức quá lớn, chỉ là rườm rà một chút.”

Dương Ấu Huyên xoa xoa lông mày.

“Bùi Thiếu, anh có chỗ không biết, Dương Gia chúng ta, mặc dù là một trong tam đại gia tộc của Nam Dương, nhưng bên trong có rất nhiều phe phái.”

“Đại phòng(họ chính) của chúng tôi ban đầu là mạnh nhất, nhưng trong những năm kể từ khi xảy ra chuyện của ông tôi, tài sản của đại phòng, về cơ bản đã bị những người đứng đầu nhà khác tước đoạt bằng các loại thủ đoạn lừa dối.”

“Sau khi ông nội hồi phục, mặc dù đã cường thế ngăn cản, các nhà đều tâm không cam tình không nguyện, đem tài sản của đại phòng lấy ra.”

“Nhưng những kẻ này, đã thực hiện một số thủ thuật từ lâu lắm rồi.”

“Khi ông nội còn khoẻ mạnh, những kẻ này không có ý nghĩa gì.”

“Nhưng sau khi ông nội bị Phạm thế tôn đánh bại gần đây, những kẻ này lại bắt đầu nhảy dựng lên.”

“Ví dụ?” Tuy rằng Bùi Nguyên Minh tin tưởng năng lực Dương Ấu Huyên có thể giải quyết nhẹ nhàng những chuyện này, nhưng hiện tại biết rồi, anh vẫn phải hỏi một chút.

“Ví dụ, cuộc gọi này là để thông báo với tôi rằng, có một khoản nợ khó đòi dưới tên một đại phòng, không muốn quay trở lại.”

“Nhị thúc tôi hy vọng, tôi tự mình đi lấy trở về, nếu không, khoản nợ khó đòi này, liền phải đại phòng gia tộc tôi gánh chịu.”

Bùi Nguyên Minh kinh ngạc: “Số lượng rất lớn? Cần Dương bang chủ cô đích thân ra mặt sao?”

Dương Ấu Huyên cười khổ nói: “Con số quả nhiên hơi lớn, một tỷ.”

“Có thể anh chướng mắt với con số này, nhưng đây quả thực là khoản nợ khó đòi lớn nhất dưới danh nghĩa đại phòng ”

“Nếu có thể lấy lại, chúng tôi có thể giải quyết cuộc khủng hoảng tài chính, mà đại phòng của chúng tôi gặp phải gần đây.”

“Thật đáng tiếc, bây giờ là ở Tân Thành, không phải tại cảng cược hai thành ở Hong Kong.”

Trên mặt nữ nhân, hiển hiện một vòng nhàn nhạt ý tứ túc sát.

Rõ ràng, vị trí bang chủ băng đảng Nam Dương Bang của cô, không phải hư danh.

Thật tiếc, hiện tại nàng liền xem như đột nhiên quá giang long, trở lại tân thành, cũng phải cuộn lại.

Điều này khiến người phụ nữ uất ức vô cùng.

“reng!”

Đúng lúc này, điện thoại của Dương Ấu Huyên lại rung lên.

Lần này cô không né tránh như ban đầu, mà đặt điện thoại trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Ngay sau đó, có một giọng nói khó chịu, vênh mặt hất hàm sai khiến từ phía bên kia vang lên.

“Dương tiểu thư, xin chào, may mắn là tôi đã thương lượng xong với Phó tổng rồi.”

“Tôi đã cố gắng hết sức để thuyết phục anh ấy, và cho cô một cơ hội để gặp nhau ăn tối tối nay.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.