Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3945



Hắn nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, sau đó vỗ vỗ đầu một cái, hắn rõ ràng nhận ra Bùi Nguyên Minh.

” Ta tưởng là ai đến địa bàn của ta để gây rối.”

“Thì ra là Bùi Đại cao thủ!”

Lê Âm Tư vốn định tiếp tục chế giễu, hơi sững sờ, vô thức nói: “Lê Thiếu, ngươi biết người này sao?”

“Biết thì biết, làm sao có thể không biết được?”

Lê Thiếu Đông ngoài cười nhưng trong không cười.

“Bùi Đại cao thủ của chúng ta, là cao thủ Võ Học do Dương tiểu thư từ Đại Hạ mời tới.”

“Không chỉ thân thủ cao cường, mà thân phận cũng kinh người, đây không phải người bình thường có thể đắc tội!”

“Lê viện trưởng, xem ở ta cùng Bùi Đại cao thủ có duyên gặp mặt một lần, chuyện này các ngươi đôi bên, đều nhượng bộ một bước đi. Ta làm hòa giải, thấy thế nào?”

Lê Âm Tư hơi sửng sốt, nhưng vẫn là khẽ gật đầu, đồng thời có chút kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Nghĩ không ra, hắn thế mà cùng Dương Gia tam đại gia tộc ở Nam Dương, có chút quan hệ.

Về phần những nam nữ mặc đồ tung cẩu xung quanh Lê Thiếu Đông, lúc này đều hơi nhếch mép cười.

Hiển nhiên, bọn hắn đều đã nghe Lê Thiếu Đông nói về Bùi Nguyên Minh.

” Như vậy đi, Bùi đại cao thủ.”

Lê Thiếu Đông cố ý làm vẻ mặt tận lực khó xử.

“Rốt cuộc là ngươi gây lộn xộn trong bệnh viện, làm bị thương nhiều người như vậy. Ngươi bồi thường một triệu là được rồi, đúng không?”

“Ngươi cố ý chế nhạo Lê viện trưởng thiếu y đức, giờ ngươi quỳ xuống xin lỗi bà thím 3 cái, không có vấn đề chứ?”

” Như vậy đi, một triệu, ba cái khấu đầu, chuyện này cứ như vậy giải quyết, nhất tiếu mẫn ân cừu.”

“Bùi đại cao thủ, được chứ?”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lê Thiếu Đông, sau đó lãnh đạm nói: “Nếu ta nói không thì sao?”

“Từ chối lòng tốt của ta?”

Lê Thiếu Đông lộ ra ánh mắt mèo vờn chuột, hiển nhiên hắn ước gì Bùi Nguyên Minh từ chối.

” Vậy xin lỗi, ta chỉ sợ, cũng không thể xem ở mặt mũi Dương tiểu thư, cứ như vậy vô duyên vô cớ bỏ qua ngươi.”

“Rốt cuộc đã như vậy, thì ta làm sao còn giữ được mặt mũi?”

Lê Âm Tư và những người khác, tỏ ra khinh thường khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai người.

Còn giả bộ trước mặt Lê Thiếu?

Sắp chết đến nơi còn giả bộ?

Lê Thiếu đã cho ngươi bậc thang rồi, ngươi còn không biết tự lăn xuống, chẳng lẽ không rõ ràng, mạnh miệng là không có kết cục gì tốt sao?

Đang nói chuyện thì thấy Lê Thiếu Đông vung tay lên, mấy chục nam nữ mặc võ phục đi ra từ phía sau đám người.

Mỗi người trong số họ, đều có một thanh kiếm treo quanh eo, vào lúc này, thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, khí thế dày đặc, giương cung bạt kiếm.

Đao kiếm dày đặc ở giữa, nụ cười của Lê Âm Tư và Phó Nhất Mẫn và những người khác, càng trở nên giễu cợt và khinh thường.

Lê Thiếu Đông với tư thế mình là Thiên Vương Lão Tử, lạnh lùng vung tay lên nói: “Đánh gãy hai chân của hắn, để hắn quỳ xuống xin lỗi.”

“Còn dám chống cự, giết không thương tiếc!”

Bốn tử đệ Võ Minh bước tới, trường kiếm trong tay đều chạm trán Bùi Nguyên Minh.

Còn có người lấy ra một cây gậy bóng chày, một vẻ muốn trực tiếp đánh gãy hai chân của Bùi Nguyên Minh.

Cảnh tượng này khiến Bùi Cửu Phong hai mắt lạnh lẽo, trực tiếp định đi về phía trước.

Nhưng Bùi Nguyên Minh xua tay, anh và Bùi Cửu Phong đều không quan trọng.

Nhưng một khi xảy ra hỗn chiến, thì Giang Ngọc Hạ và Nguyễn Khả Khả chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Đây là điều mà anh không muốn nhìn thấy.

” Ta rất hiếu kì.”

Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, không để ý tới đao kiếm bên cạnh, lãnh đạm nói.

“ngươi muốn đánh vào mặt ta vì những chuyện trong biệt thự của Dương gia.”

“Hay vì đây là chỗ của ngươi, nên ngươi muốn giẫm lên ta?”

“Có khác nhau sao?”

Lê Thiếu Đông cười mà như không cười.

“Đúng vậy, ngươi nếu là muốn đánh ghen, ta sẽ cười nhạo ngươi ngây thơ.”

“Nếu ngươi đang muốn lấy lại danh dự, ta còn có thể nói ngươi một chút cách cục.”

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

“Đánh ghen? cách cục?” Lê Thiếu Đông cười lạnh.

” Đây đối với với ta mà nói, không có gì khác nhau, cũng không có ý nghĩa.”

Nói đến đây, Lê Thiếu Đông vung tay lên, lạnh lùng nói: “Đánh gãy đầu gối của hắn, đừng lãng phí thời gian!”

” Ta xem ai dám động thủ!”

Đúng lúc này, phía sau có tiếng bước chân dồn dập, đồng thời truyền đến một giọng nói thanh thúy nhưng vô cùng lạnh lùng.

Vài tử đệ của Võ Minh Tân Thành muốn ngăn cản mọi người, nhưng chúng đã bị đẩy ra xa một cách không thương tiếc.

Sau đó đám đông không khỏi nhường một đoạn đường, rồi một thiếu nữ thanh tú cao gầy bước ra.

Bên người nàng còn đi theo mấy vệ sĩ tâm phúc.

Dương Gia đại tiểu thư, Dương Huyền Trân, một trong tam đại gia tộc của Nam Dương.

Sau khi Dương Huyền Trân xuất hiện, ánh mắt trước tiên rơi vào Bùi Nguyên Minh, cô thở ra một hơi khi thấy anh không sao cả.

Lê Thiếu Đông lúc này mới nhíu mày: “Huyền Trân? Cô tại sao lại ở chỗ này?”

Lê Âm Tư cũng sửng sốt: “Dương tiểu thư.”

Những người khác cũng chào hỏi: “Dương tiểu thư.”

Dương Huyền Trân mặc kệ những người này, mà là lạnh lùng đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, sau đó ánh mắt rơi vào người Lê Thiếu Đông, chậm rãi nói: “Lê Thiếu Đông, nghe nói ngươi muốn đánh gãy chân nam nhân của ta?”

“Còn muốn anh ấy quỳ xuống xin lỗi!”

” Ai cho ngươi lá gan này!?”

Nam nhân của ta?

Bốn chữ đơn giản tuy rằng không lớn, nhưng rơi vào trong tai của Lê Thiếu Đông và những người khác, tương đương sấm sét ngày nắng.

Phải biết, thân phận của Dương Huyền Trân là ở chỗ đó!

Cho dù bây giờ, Dương gia cũng không mạnh bằng trước, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.

Dương Huyền Trân với tư cách là người nắm quyền đương nhiệm của đại phòng Dương gia, được sự hậu thuẫn của Dương Đế Minh.

Nam nhân của cô ấy, đại diện cho năng lượng đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.