“Những tiểu tâm tư cùng tiểu thủ đoạn kia của tên nhà quê này, đã được anh nhìn thấu trong phút chốc!”
“Lúc này, đừng nhìn hắn bước đi với vẻ mặt tiêu sái cùng đạm mạc, nhưng là anh có thể xác định trăm phần trăm, chỉ cần hắn rời khỏi nơi này, đi đến nơi người khác không nhìn thấy, chuyện đầu tiên hắn làm, chính là tìm một chỗ khóc một trận. ”
Dương Hạo Nam cho rằng, mình đã nhìn thấu tất cả sự thật.
“Người như hắn, không có một tiểu công chúa như em, dù có phấn đấu như thế nào, cũng không tiến được!”
“Anh còn nghi ngờ, công thức Dương Gia Bạch Dược của hắn nói ra, chỉ để thu hút sự chú ý của em, chứ hắn hoàn toàn không có!”
” Bằng không mà nói, hắn làm gì phải giả vờ giả vịt như thế? Lấy ra đổi một trăm triệu không tốt sao?”
” Mọi người sẽ thật không cảm thấy, hắn có cốt khí như vậy chứ, không muốn một trăm triệu, thì muốn cái gì một công thức hão huyền.”
Dương Tân Di và những người khác, đều gật đầu lia lịa khi nghe điều này.
Vừa mới còn rung động bởi công thức ban đầu của Dương Gia Bạch Dược trong tay Bùi Nguyên Minh, và bởi vì thần sắc trầm tĩnh của Bùi Nguyên Minh, nên ánh mắt bọn hắn đối với anh ta có chút khác biệt.
Nhưng bây giờ Dương Hạo Nam một câu điểm phá, mọi người liền minh bạch.
Công thức ban đầu của Dương Gia Bạch Dược, chỉ là một mánh lới qc.
Cái vẻ gì không muốn một trăm triệu, cũng là vì trong tay không có công thức, cho nên mới giả vờ giả vịt mà thôi.
Rốt cuộc, nhà quê vẫn là nhà quê, sao có thể đấu lại một đại thiếu gia như Dương Hạo Nam?
Nguyễn Khả Khả nghe xong cũng khẽ gật đầu đồng ý với Dương Hạo Nam.
Nếu Bùi Nguyên Minh thật sự có bất kỳ công thức nguyên bản nào, có lẽ hiện tại bọn họ đã kiếm được rất nhiều tiền rồi, tại sao lúc này làm sao mới dùng tới, cùng Dương Huyền Trân mở cửa hàng cái gì?.
Điều quan trọng nhất là Dương Huyền Trân, vẫn một mực chưa hề xuất hiện.
Có thể là Bùi Nguyên Minh mở cửa hàng, mục đích là thu hút sự chú ý của tiểu công chúa cô, sau đó có thể trở mặt khi đạt được mục đích.
Bây giờ mất đi cơ hội như vậy, có lẽ Bùi Nguyên Minh cũng chỉ có thể xám xịt xéo đi, 80% cả đời cô sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông này.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khả Khả trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ nhu hòa, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Dương Hạo Nam, thì thào nói: “Hạo Nam, em xin lỗi, vì quan hệ của em, mà anh phải chịu đựng tổn thương nặng như vậy. ”
“Không sao, chỉ là bị thương một chút mà thôi.”
“Vì em, anh không cảm thấy đau, nhưng anh nghĩ đây là biểu tượng của tình yêu anh dành cho em!”
“Sau khi trải qua điều này, anh và em sẽ yêu nhau nhiều hơn!”
Nụ cười của Dương Hạo Nam lúc này trở nên nham hiểm.
“Chẳng qua, đối với thể diện của em, anh sẽ không tìm Bùi Nguyên Minh gây phiền phức, nhưng Võ Minh ở Tân Thành cũng không nhất định như vậy…”
“Dù sao anh cũng là một nửa đệ tử của võ quán Tân Thành, nhưng Bùi Nguyên Minh đã làm anh bị thương ở võ quán Tân Thành.”
“Đây không chỉ là đánh vào mặt anh, mà là đánh vào mặt Võ Minh vào mặt Tân Thành!”
“Hoàng Thiên Hoa Hoàng sư huynh, không chỉ là Thiên Kiêu số một của Võ Minh Tân Thành, mà còn là người phụ trách võ quán này!”
” Đến lúc đó anh đi tới trước mặt hắn khóc lóc kể lể một chút, Hoàng sư huynh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Bùi Nguyên Minh!”
” Trừ phi hắn hiện tại liền cút xéo và rời khỏi Tân Thành, bằng không mà nói, anh sợ hắn liền chữ chết cũng không biết viết thế nào.”
Nguyễn Khả Khả có chút do dự, cuối cùng vẫn là không nói gì.
Dương Tân Di cùng đám tiểu tử đại thiếu thiên kim kia hai mặt nhìn nhau, sau đó đều là nở nụ cười.
Bùi Nguyên Minh, đồ nhà quê Đại Hạ, thật sự dám khiêu chiến với những người thuộc tầng lớp thượng lưu như bọn hắn sao?
Thật là một câu chuyện hài hước!
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà?
Ngay khi Nguyễn Khả Khả và Dương Hạo Nam bắt đầu tình chàng ý thiếp, Bùi Nguyên Minh, người mà bọn hắn tưởng tượng đang khóc lóc trong góc tối, đã trở lại cửa hàng hàng đầu của Dương thị Bạch Dược.
Thấy Tiểu Mị vẫn đang hướng một đám nhân viên quét dọn, anh vỗ tay, gọi mọi người qua, nhẹ giọng nói: “Hôm nay mọi người nghỉ, cho nên không cần quét dọn.”
“Tiểu Mị, gọi mấy người khuân vác đến, chuyển thành phẩm và nguyên liệu của chúng ta rời đi.”