Chàng Rể Quyền Thế

Chương 414



Cho dù có đang là nửa đêm, thì người dòng người qua lại khoa cấp cứu vẫn rất đông.

Trình Tiên và Giang Thần hai người, người đàn ông thì đẹp trai, người phụ nữ thì xinh đẹp, vốn dĩ là rất thu hút ánh nhìn của người khác, lúc này Giang Thần trực tiếp quỳ xuống, lại càng thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhìn thấy không ít người qua đó hóng chuyện, Trình Tiên không còn cách nào khác chỉ có thể thở dài: “Anh này, anh hãy đứng lên đi, bây giờ tôi sẽ cùng anh đi gặp thầy, thay anh cầu xin, nhưng thầy có đồng ý hay không thì em không biết đâu đấy.”

Giang Thần gật đầu như giã tỏi: “Chỉ cần em ra tay, nhất định sẽ thành công, rõ ràng thầy còn quý em nhất nữa chứ!”

Sau khi bàn giao xong xuôi chuyện ở khoa cấp cứu, Trình Tiên thay một bộ đồ khác, rồi ngồi lên xe của Giang Thần.

Trên xe, Trình Tiên có chút mệt mỏi, ngồi trên xe mơ mơ màng màng.

Nửa tiếng sau, trong một ngôi biệt thự ở ngoại ô, Trịnh Tiên bước vào cửa nhìn lớp bụi bẩn bám trên đó, cau mày nói: “Anh kia, không phải anh đi nhầm chỗ rồi đấy chứ? Thầy giáo thật sự là ở đây sao?”

“Rắc rắc…”

Giang Thần quay người đóng sầm cổng biệt thự rồi khóa lại, sau đó anh tìm một chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống, cười nói: “Em gái của tôi ơi, em vẫn ngây thơ như hồi nào nhỉ, Đồng Thành Sơn một người tham vinh hoa phú quý, làm sao có thể ở một nơi hoang vu hẻo lánh như thế này được chứ, đây không phải là tính cách của ông ta…”

“Anh…” Trịnh Tiên sắc mặt thay đổi, quay người định mở cổng ra.

Kết quả cánh cửa phát ra tiếng “Rắc rắc”, làm thế nào cũng không mở ra được, đã bị khóa trái cửa.

“Được rồi, cố giữ sức đi.” Giang Thần quay quay chiếc chìa khóa trong tay: “Cửa sổ cũng đã bị khóa lại rồi, không có chiếc chìa khóa này, em có muốn đi đâu cũng không được.”

Trịnh Tiên mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Thần, nhanh chóng chộp lấy cái chồi được dựng góc tường dơ ra trước người chống đỡ, giọng nói trầm xuống: “Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh đừng có mà làm loạn, tôi báo công an đấy!”

“Và lại anh còn đang trẻ, tiền đồ đang mở rộng, đừng làm gì để hủy hoại tiền đồ của bản thân!”

“Cô im miệng ngay cho tôi!” Giang Thần nghe thấy hai từ tiền đồ, ngay lập tức điêu đứng: “Tự hủy hoại tiền đồ? Tôi nói cho cô biết, tiền đồ của tôi đã bị hủy hoại từ lâu rồi!”

“Tôi dày công chuẩn bị lên kế hoạch năm năm trời, chuẩn bị đến lúc Chung Bắc Sơn chết đi sẽ tuyên bố kết quả nghiên cứu này, trong kế hoạch của tôi, sẽ không có ai nhìn thấu được sơ hở của tôi!”

“Nhưng đến hôm nay, tôi không thể không thực hiện trước kế hoạch một bước, kết quả vẫn bị tên nhãi kia nhìn ra sơ hở!”

“Kế hoạch chuẩn bị bao nhiêu năm nay của tôi coi như mất sạch! Cô nói đi, tôi giờ còn tiền đồ gì nữa!?”

“Vì thế… tài liệu nghiên cứu của anh vốn dĩ là ăn cắp của Chung Nam Sơn ư?” Trình Tiên vẻ mặt ngạc nhiên: “Chẳng phải vừa nãy anh nói, là anh bị hãm hại hay sao?”

“Hahahahaha..” Giang Thần bỗng nhiên cười phá lên: “Lời nói đó là cô cũng tin được à, em gái à, tôi không thể không thừa nhận rằng, đã qua nhiều năm như thế, em vẫn ngây thơ như hồi còn học đại học!” “Tôi là ai chứ? Tôi là Giang Thần! Người thừa kế của viện y học Đà Nẵng đó!”

“Nếu như không phải tôi tự nguyện, thì có ai có thể hãm hại tôi cơ chứ?”

“Anh chẳng phải vẫn cần thầy giáo giúp đỡ anh đó sao…”

“Tôi mà cần lão già cô độc đó giúp mình sao?”

“Ông ta thì giúp được gì chứ, ông ta thu nhận thằng học sinh này, cũng chỉ vì thấy viện y học nhà tôi có danh tiếng mà thôi!”

“Hiện giờ nhà tôi đang trong thời kì khủng hoảng, lão già thực dụng này sẽ giúp tôi sao? Làm sao có thể chứ, không đời nào

Giang Thần vẻ mặt khinh bỉ.

“Chẳng qua nói ra thì cũng trùng hợp, trong cái rủi lại có cái may, tối nay tôi còn một nhiệm vụ nữa, chỉ cần nhiệm vụ này hoàn thành rồi, thì nhà họ Giang tôi sẽ trở về như trước kia…”

“Trình Tiên à, tôi thực sự có cảm tình với em, tôi không muốn ép em, ngoan ngoãn đưa tay cho tôi đi, tôi sẽ không làm hại em, nếu không, em sẽ rơi vào bước đường như thế nào, tôi cũng không thể nói trước được đâu!”

Giang Thần vừa cười nhạt vừa đứng dậy, chậm chậm từng bước tiến về phía Trình Tiên.

“Anh đừng có mà lại đây! Nếu không tôi sẽ báo công an đó!” Trình Tiên vẻ mặt đầy cảnh giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.