Bùi Nguyên Minh nhìn xem Lục Phi Băng lúc này, vẫn là trên nhảy dưới tránh, hô to gọi nhỏ, anh hơi hơi nheo mắt lại.
Sau đó anh di chuyển bước, nháy mắt đi tới trước mặt Lục Phi Băng.
anh vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Lục Phi Băng, đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi uy hiếp ta như vậy, còn chủ tâm muốn cùng ta đối nghịch, không biết chữ chết viết thế nào.”
“Nếu ta không phế bỏ ngươi, ta có lỗi với chính mình sao?”
Khi giọng nói rơi xuống, Bùi Nguyên Minh một cước găm tới.
” Vương bát đản!”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh còn muốn phế chính mình, Lục Phi Băng quá sợ hãi, lộn nhào hướng về phía sau thối lui.
Nhưng rốt cuộc, động tác của cô vẫn chậm hơn một chút.
Dù sao, một cước của Bùi Nguyên Minh cực nhanh, nhanh đến nổi không một ai có thể trốn được.
“Hự” một tiếng, Bùi Nguyên Minh một cước găm thẳng vào huyệt đan điền của Lục Phi Băng, nàng đau đớn hét lên một tiếng, rồi trực vỗ cánh phấp phới bay ra ngoài, sau đó, không đứng dậy được nữa.
Cô phun ra một ngụm máu tươi, với vẻ mặt hoảng sợ, thanh âm thê lương mở miệng: “Vương bát đản, ngươi đã làm gì ta? ngươi đã làm gì ta?”
Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, đứng yên, thản nhiên nói: “Ta cũng không có làm gì, chẳng qua là phế bỏ ngươi mà thôi…”
“Ngươi dám phế ta!”
Lục Phi Băng lúc này nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vặn vẹo đến cực điểm.
Cô liều mạng muốn đứng lên chống lại Bùi Nguyên Minh, nhưng là giờ phút này, thân thể mềm mại chợt chấn động, lại lần nữa xụi lơ trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy co giật.
Sau đó, cô bất tỉnh hoàn toàn.
Đây là triệt để bị phế.
Bùi Nguyên Minh mặc kệ Lục Phi Băng đã bị phế, mà liếc mắt nhìn trên lầu hai, chờ đại cao thủ anh vừa mới phát hiện hiện thân.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của Bùi Nguyên Minh, đại cao thủ vừa mới tản mát ra một vòng sát khí, giờ phút này trực tiếp thu liễm sát khí, mất đi động tĩnh.
Cứ như thể cho tới bây giờ hắn chưa từng tồn tại.