Rốt cuộc, Bùi Nguyên Minh thật sự rất kinh khủng.
Tùy tiện một bước phóng ra, hoặc là tùy tiện một bàn tay quất ra, liền có thể phế nhiều người như thế.
Và sự nhận biết này, càng làm cho mắt Nghiêm Dao run rẩy cuồng bạo.
Chỉ có thể nói rằng, hôm nay hắn thực sự đụng phải quỷ.
Kim Lăng thật sự có một người ở rể lợi hại như vậy, vì sao trước đây Nghiêm Dao lại không biết?
“Được rồi, đừng sợ hãi nữa, tiếp tục gọi người.”
Lúc này, Bùi Nguyên Minh đi tới trước mặt Nghiêm Dao, ngồi xổm xuống đưa tay phải ra vỗ vỗ mặt của hắn.
“Ngươi không phải là đệ tử ngoại môn của phân đà Tây Nam Thiên Môn Trại ở Kim Lăng sao?”
” Thủ hạ thế nào, cũng phải có mười tên, tám tên đại cao thủ chứ?”
“Sao ngươi không gọi tất cả bọn hắn đến?”
Nghiêm Dao bị động tác của Bùi Nguyên Minh dọa, làm cho sợ hãi, sắc mặt xanh mét.
Ngay cả bản thân hắn, cũng có chút công phu mèo ba chân, nhưng vấn đề là Bùi Nguyên Minh thật quá dọa người.
Hắn run rẩy không dám ra tay.
Đúng lúc này, bị Bùi Nguyên Minh vỗ vào mặt, Nghiêm Dao hai má rung động liên hồi, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi gọi một cú điện thoại.
Không lâu sau, liền thấy mười mấy người mặc võ phục xuất hiện.
Trên tay đều mang theo gậy gộc, một vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Mới vừa đi ra, người dẫn đầu liền cười lạnh nói: “Nghiêm sư đệ, chúng ta những người này, cung phụng cũng không lấy không chỗ tốt của ngươi!”
“Hiện tại, đã có người tới giẫm lên chỗ của ngươi, chúng ta nhất định phải giẫm lại hắn!”
Bùi Nguyên Minh không thèm nói chuyện vớ vẩn với những người này, mà là tiếp tục trở mấy bàn tay, đem mười mấy đệ tử Tây Nam Thiên Môn Trại đập bay.
“Tiếp tục gọi người…”
Bùi Nguyên Minh vỗ vỗ khuôn mặt Nghiêm Dao.
Nghiêm Dao run rẩy ngón tay, run run rẩy rẩy tiếp tục gọi người.
Ngay sau đó, hai ông già mặc áo choàng trắng xuất hiện.