Chàng Rể Quyền Thế

Chương 429



“Không cần thể diện là có ý gì! Bùi Nguyên Minh, anh không nói được thì đừng nói, không nói thì cũng không ai nghĩ anh bị câm đâu! Dù sao anh chỉ là người đi ở rể, ai cho anh tư cách để ở trong nhà họ Trịnh của chúng tôi quanh co như vậy?”

Trịnh Thu Hằng nói một cách kỳ quái.

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Vì tôi có khả năng tìm ra cái lý do như thế này, thì tại sao tôi lại sợ bị nói chứ? Khi chưa nhận được hợp đồng, tôi không biết ai đang khóc và gọi cho vợ tôi để lấy hợp đồng cả!”

“Kết quả là vì làm hợp đồng giả mà lừa gạt người khác, phạm sai lầm lớn, còn muốn đổ lỗi cho người khác như thế này sao?”

“Tôi nói hai người có thể so sánh với nhau sao? Nói như vậy, mọi người cho rằng ông nội ngốc nghếch? Hay là mọi người cho rằng ông nội là bị mất trí nhớ nên mới tin mọi người như vậy?”

Ông cụ Trịnh ngồi ở phía trên giật giật mắt, thật đáng tiếc, là ông tin lại đấy! Đây là cháu ông! Tại sao ông lại không tin điều đó được chứ? Vấn đề là người cháu ở rể này thậm chí đã nói ra điều này. Không phải lúc này thừa nhận sự tin tưởng của mình có vẻ là ngu ngốc quá sao? Ông cụ Trịnh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó ông đập bàn và nói lớn: “Được rồi! Bây giờ là thời khắc quyết định của nhà họ Trịnh chúng ta. Chúng ta ở đây, trốn tránh trách nhiệm thì có ý nghĩa gì không?”

“Ông muốn nói ở đây ngày hôm nay, là cho dù nguyên nhân của sự việc này là gì, ai đang thực sự lừa dối nhà họ Trịnh chúng ta, thì chúng ta tuyệt đối không được phép tiếp tục chịu trách nhiệm nữa!”

“Ở thời điểm quan trọng này! Điều mà nhà họ Trịnh nên làm là cùng nhau tìm ra giải pháp cho vấn đề!”

“Thay vì ở đây đổ lỗi cho nhau, thì mọi người đều là người lớn cả rồi, ngay cả nhận biết việc ưu tiên cần phải làm trước cũng không biết sao? Ông cụ Trịnh nói thì có vẻ đúng đắn, nhưng rõ ràng, là ông ta muốn thoái thác trách nhiệm cho Trịnh Chí Dũng.

Nhưng có một điều mà ông ấy nói đúng, đó là việc tiếp tục quy trách nhiệm vào lúc này thì chẳng có ích gì cả.

Điều quan trọng nhất cần làm lúc này là phải đưa ra được giải pháp để giải quyết vấn đề. Vào lúc này, người nhà họ Trịnh nhìn nhau và im lặng.

Bùi Nguyên Minh cau mày lại như muốn nói gì đó, nhưng Trịnh Tuyết Dương đã liếc nhìn ngăn anh ta lại.

Vào lúc này, thực sự không có ích gì khi tiếp tục đổ trách nhiệm.

Thấy Bùi Nguyên Minh không nói gì, ông cụ Trịnh nói tiếp: “Thôi được rồi, bây giờ mọi người đều ở đây, tốt hơn là hãy xử lý dứt điểm đi, cùng nhau nghĩ biện pháp, giải quyết chuyện này như thế nào!”

“Đây là thời điểm quyết định của nhà họ Trịnh. Mọi người cứ thoải mái nói đi! Không cần phải giấu giếm gì cả! Muốn nói gì thì cứ nói!”

Đám người nhà họ Trịnh nhìn nhau. Một lúc sau, có người bước ra theo hiệu lệnh của Trịnh Chí Dũng, trầm giọng nói: “Thưa ông, vì ông muốn chúng ta nói chuyện thoải mái, vậy thì cháu sẽ nói thẳng nhé. Ai là người bắt đầu rắc rối thì cũng nên là người kết thúc nó! Vì hợp đồng này ban đầu do Tuyết Dương thương lượng nên đã đến lúc Tuyết Dương phải đứng ra giải quyết rồi ạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.