Cô lúng túng không biết nên trả lời ra sao. Trái lại, An Diệu Linh lại liếc nhìn An Minh Khải một cái, vẻ mặt khó hiểu.
An Minh Khải cười ha ha nói: “An Diệu Linh, em không biết hôm nay thằng con trai ở rể của nhà chúng ta đến để mua xe ư, này, anh ta có thích một chiếc Porsche Panamera đấy, em có muốn giúp anh ta chọn màu không nè?”
An Diệu Linh thở dài: “Bỏ đi, Porsche không có màu xanh lá cây, hơi khó chọn.”
Nói xong, cô ta đi tới, trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Đồ vô tích sự, không nhìn thấy chị Tuyết Dương với anh tôi đang yêu nhau rồi hay sao? Anh nhận thức được thì mau biến đi giùm! Không biết là mình rất chướng mắt à?”
Nghe vậy, An Minh Khải liền bật cười, đồng thời liếc nhìn Bùi Nguyên Minh. Cái tên này đúng là thất bại thật sự, nghe nói anh ta còn phải giặt giày cho cô em họ An Diệu Linh nữa? Quả thực mất hết cả mặt mũi đàn ông rồi.
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh tối sầm lại, anh biết rằng An Diệu Linh trước giờ nói chuyện đều rất chua ngoa khó nghe, nhưng không nghĩ là lại cay độc đến mức như vậy.
Bùi Nguyên Minh đang định nói thì Trịnh Tuyết Dương ở bên cạnh đã kéo cô ta qua một bên, khẽ giọng: “An Diệu Linh, em đừng có gán ghép nói năng lung tung nữa có được không, chị và anh họ của em không có gì cả. Hôm nay chị đến đây để làm gì em còn không biết hay sao? Hơn nữa, hiện tại chị… vẫn chưa định ly hôn với anh ấy…”
Khi câu cuối vừa thốt ra, Trịnh Tuyết Dương bỗng cảm thấy chột dạ, giọng nhỏ như muỗi kêu.
An Diệu Linh lộ vẻ kinh ngạc, cô ta đưa tay lên sờ trán Trịnh Tuyết Dương
vài lần, khó hiểu nói: “Rõ ràng không sốt mà nhưng sao lại nói nhảm vậy được nhỉ…”
Nghĩ đến đây, An Diệu Linh trợn tròn mắt, lập tức nhìn sang Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Bùi Nguyên Minh, anh cho rằng mình mượn được ít tiền thì có quyền lên tiếng hay sao? Lại còn uy hiếp chị Tuyết Dương không được ly hôn với anh?”
“Tôi nói cho anh biết, số tiền ít ỏi đó của anh chẳng là gì cả đâu. Hơn nữa, anh ở nhà họ Trịnh cũng được ăn uống miễn phí ba năm qua thì việc để ra được một ít tiền cũng là điều dễ hiểu! Nếu anh còn lại chút lòng tự tôn của đàn ông thì mau chóng ly hôn với chị ấy đi, đừng có làm lỡ dở người khác.”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Nhóc con, chuyện của vợ chồng tôi, từ lúc nào đến lượt cô nhiều chuyện vậy hả? Cô nghĩ mình là ai?”
“Anh!” An Diệu Linh không nghĩ tới, một Bùi Nguyên Minh trước giờ vốn luôn nhu nhược lại dám nói lại cô: “Đường đường là một thằng đàn ông mà lại phải bám gót vợ, còn không biết xấu hổ!”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Ai nói tôi bám gót cô ấy? Tôi tới đây để mua xe.”
An Minh Khải ở đằng sau nghe thấy vậy liền cười cười: “Đúng vậy, anh tới đây là để mua xe, có điều đừng nói đến chiếc Porsche này, chỉ cần chiếc Audi bên cạnh là được rồi. Nếu anh có tiền mua nó, hôm nay tôi sẽ quỳ xuống gọi anh là ba!”
Nói xong, vẻ mặt An Minh Khải vô cùng giễu cợt, người như vậy anh ta thấy qua nhiều rồi, chết đến nơi còn giả bộ ra oai, căn bản không hề biết Porsche có ý nghĩa gì.
Nhân viên bán hàng, lễ tân còn cả một số người khác đang xem xe trong phòng cũng đều không nhịn được mà bật cười lớn tiếng.
“Tôi có nghe nhầm không vậy? Một thằng phải đi ở rể mà cũng tới mua xe sang ư?”
“Anh ta hình như là con trai ở rể của nhà họ Trịnh thì phải. Nghe nói ở trong nhà họ ba năm, tiền tiêu vặt của anh ta đều là do vợ đưa cho cả!”
“Thế mà cũng dám đến đây mua xe cơ đấy! Ha ha ha!”
Nhiều người cười ầm lên, chỉ cần là người có chút tiền ở thành phố Hải Dương hầu như đều biết chuyện này. Dù sao đám cưới ba năm trước mọi người trong giới thượng lưu đều biết đến đứa con ở rể vô dụng nhà họ Trịnh rồi. Người quen biết anh tuy không nhiều, nhưng người nghe đến tên anh thì vô số kể.
“Ai nói tôi không mua nổi?” Lúc này Bùi Nguyên Minh mới lạnh lùng lên tiếng.
An Diệu Linh xì mũi giễu cợt: “Đúng đúng, anh có thể mua được, không những mua được ô tô mà còn có thể mua được một chiếc xe sang trọng như Porsche!”
Nói xong, An Diệu Linh bước đến bên cạnh Trịnh Tuyết Dương nói nhỏ: “Tuyết Dương, chị nói cho em biết, có phải cái tên vô dụng này bám theo chị, sau đó nhìn thấy chị và anh họ của em gặp nhau nên uy hiếp chị đòi tiền chia tay đúng không? Nếu đúng là như vậy, chị nhất định không được đưa cho anh ta một xu nào hết!”
Bùi Nguyên Minh ở bên cạnh gần như không nói nên lời, An Diệu Linh này quả thật là trí tưởng tượng quá đỗi phong phú, lại có thể nghĩ ra những chuyện như vậy, cô ta sau này định làm cái gì vậy? Đóng phim hay gì?
Trịnh Tuyết Dương cũng không chịu được nữa, cô nhanh chóng lên tiếng: “An Diệu Linh, em đừng nói lung tung nữa có được không… Anh ấy thật sự chỉ là tình cờ gặp chúng ta thôi mà, không có đòi tiền chị gì hết.”
“Tại sao không thể nói anh ta chứ? Chẳng lẽ chị vẫn muốn bảo vệ cái tên vô tích sự đó sao? Chị Tuyết Dương, đừng vì trước đó anh ta làm con tin thay cho chị mà chị lại mủi lòng đấy nhé, em nói cho chị biết, không đáng chút nào đâu!” “Tên này không chỉ lỡ dở ba năm thanh xuân của chị, mà còn làm cho người nhà họ Trịnh mất mặt trong ba năm qua đấy… Chị còn quan tâm đến loại người này làm gì? Không cần quan tâm anh ta, hai người sớm đã nên ly hôn rồi.”
“Còn nữa, họ Bùi kia, nếu anh còn là một thằng đàn ông thì đừng có bám víu chị Tuyết Dương nữa, à, nhưng mà tôi thấy anh trông cũng không giống một thằng đàn ông cho lắm, xí!”