Chàng Rể Quyền Thế

Chương 4411



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Quan trọng nhất là những năm qua, có vô số nam nhân muốn có được nàng, nhưng người nào cũng đều thất sủng, trong số đó, có không ít đại nhân vật của gia tộc đứng đầu, Thánh địa Võ Học.” ”

“Từ điểm này, càng giải thích chỗ đáng sợ của Tạ Mộng Dao!”

“Tôi khẳng định đã gặp vô số người, nhưng tôi thật sự không thể nhìn thấu Tạ Mộng Dao!”

“Nói tóm lại, Bùi Thiếu, tôi biết ngài và Tạ Mộng Dao quen biết nhau, nhưng ngài nên đề phòng một chút, khi cùng một chỗ với cô ấy.”

” Lần này, chúng ta liền thật tốt xem kịch đi.”

“Bởi vì Khô lâu bang, đại khái sẽ là thiêu thân lao đầu vào lửa.”

Nói một hơi nhiều như vậy, Nghiêm Dao cũng lộ vẻ lo lắng.

Hắn sợ rằng, Bùi Nguyên Minh thật sự không lường được khó khăn, đi tìm Khô lâu bang, đến lúc đó có động thủ được hay không, thật khó nói?

Bùi Nguyên Minh không ngờ rằng, Tạ Mộng Dao dung mạo xinh đẹp thanh tú, dịu dàng. lại thực sự khiến một đại lão trên đường như Nghiêm Dao, có ba phần sợ hãi.

Nói như vậy, Khô lâu bang muốn đối phó với nàng, cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng.

Chẳng qua là, ngay cả Nghiêm Dao cũng biết ,Tạ Mộng Dao thực lực đáng sợ, Khô lâu bang có thể không biết sao?

Nếu bọn hắn dám nhận nhiệm vụ, chắc chắn sẽ có mấy phần thắng.

Rốt cuộc, Dù sao giang dương đại đạo dạng này, bọn hắn cũng đều chú ý an toàn trước.

Chuyện không có nắm chắc, bọn hắn cũng sẽ không làm.

Vì vậy sau khi cúp máy, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng gọi điện cho Tạ Mộng Dao, chuẩn bị nhắc nhở Tạ Mộng Dao.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng của Tạ Mộng Dao vang lên: “Bùi Nguyên Minh, sao có thời gian gọi điện cho tôi?”

“Chẳng lẽ là anh nhớ tôi sao?”

Nghe vậy, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Tôi cũng không dám nhớ đại tiểu thư cô, lỡ như công tử của cô biết được, mà phế bỏ tôi thì sao đây?”

Nghe được những gì Bùi Nguyên Minh nói, Tạ Mộng Dao dường như có chút u oán: “Tôi nghe nói anh, ngược lại là rất nhớ Hình Lam tiểu Ny Tử kia, ngày thứ hai liền đi giúp nàng giải quyết phiền phức……”

Giọng điệu u oán này, khiến da đầu Bùi Nguyên Minh một trận tê dại, anh vội vàng đổi chủ đề: “Cô bây giờ đang ở đâu?”

“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“tôi sao?”

“Tôi tình cờ đi ngang qua Tử Kim Sơn.”

Tạ Mộng Dao mỉm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.