Chàng Rể Quyền Thế

Chương 4417



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bùi Nguyên Minh…”

Nếu lần trước, Bùi Nguyên Minh cứu cô trên máy bay, cô cũng không có cảm giác gì, cảm thấy không có Bùi Nguyên Minh, cũng không có vấn đề gì.

Vậy thì lần này, nếu không có Bùi Nguyên Minh, cô có thể sẽ chết.

Một cảm giác an toàn khó tả, hiện lên trong tâm trí Tạ Mộng Dao.

Và cái ôm của Bùi Nguyên Minh, để nàng ngăn không được say mê.

Coi như có Bùi Nguyên Minh ở đó, cô sẽ không bao giờ sợ rét lạnh, hay nguy hiểm.

So với Tạ Mộng Dao, lúc này có chút si ngốc, Bùi Nguyên Minh lại không có thời gian, thưởng thức mỹ nhân trong tay.

Anh chỉ là lộn một cái, đem người nhét vào gầm xe, sau đó, anh một con cá chép vượt vũ môn, xoay người nhảy dựng lên, nháy mắt, lại xuất hiện trước mặt nam tử, có hình xăm Khô Lâu trên mặt.

“Bốp!”

Vẫn như cũ là một bàn tay vung ra, trên mặt nam tử có hình xăm Khô Lâu, đã dính một cái tát, căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể bay vút ra ngoài.

“Bốp bốp bốp–”

Ngay lúc nam tử có hình xăm Khô Lâu bay ra, Bùi Nguyên Minh lại lao vào đám người áo đen.

Thân ảnh của những người áo đen này chấn động, mỗi người đều theo bản năng lui về phía sau vài bước.

Nhưng mà, cái tát của Bùi Nguyên Minh phát sau mà đến trước. nháy mắt vung ra, liền đã rơi xuống trên mặt của bọn hắn.

Tát nhanh như điện.

Trong ánh mắt kinh ngạc của lão giả áo xám và Tạ Mộng Dao, cái tát của Bùi Nguyên Minh vừa nhanh vừa tàn nhẫn, cường thế vô cùng.

Khi những người mặc đồ đen đang bay ra tứ phía, người đàn ông mặc đồ đen cuối cùng sụp xuống.

Hắn quỳ trên mặt đất một tiếng “bốp”, không ngừng dập đầu: “Đại ca, ta sai, bỏ qua cho ta, ta không dám nữa!”

Hắn có cơ hội để bóp cò, nhưng hắn không đủ can đảm để bóp cò.

Bùi Nguyên Minh không nói nhảm, mà là lại một chân đá văng ra, đem bay người áo đen bay tứ tung, lúc nện xuống đất, cũng không biết sống chết như thế nào.

” Tiểu hữu, phép tắc Giang Hồ chúng ta, là không giết người đã đàu hàng.”

Ông lão mặc áo choàng xám khẽ cau mày, khi chứng kiến cảnh này.

Bùi Nguyên Minh một lần nữa động thủ, đá bay người đàn ông có hình xăm Khô Lâu trên mặt đã hôn mê, sau đó thờ ơ nói: “Quy tắc của các ngươi, là quy tắc của các ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.