Chàng Rể Quyền Thế

Chương 4447



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái gọi là Phong Thủy tướng thuật, bao hàm toàn diện, trừ Phong Thủy thuật bên ngoài, liền y lý, lý thuyết y học cũng phải nhúng tay vào một hai, ngoài ra, còn phải xét theo phong cách cư xử, ăn mặc của một người.

Nói một cách đơn giản, Phong Thủy tướng thuật cũng không phải là mê tín, mà là một môn khoa học bao quát hiện tượng vạn vật.

Thông thường, những người trẻ tuổi không thể làm được điều này.

Nhưng mà, Bùi Nguyên Minh lại đem phán đoán của ông ta nói đến rõ ràng, phương pháp xử lý cũng không sai chút nào.

Chỉ có thể nói, Bùi Nguyên Minh là một nhân tài.

Khi mười mấy khách hàng nhìn thấy biểu hiện của Hoàng Phổ Phong, họ cũng biết, Bùi Nguyên Minh phán đoán không tồi chút nào, nên càng thêm tò mò về thân phận của Bùi Nguyên Minh.

Người thanh niên này đến từ đâu?

Chẳng lẽ là Long Hổ Sơn, hay là người của Mao Sơn?

Bằng không mà nói, Phong Thủy tướng thuật sao lại cao minh như thế?

Hoàng Phổ Phong khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy, ta nhìn lầm.”

Bùi Nguyên Minh tiếp tục mở miệng: “Ngài chẳng những nhìn lầm, còn nhìn thiếu một chuyện.”

Nghe được những gì Bùi Nguyên Minh nói, Hoàng Phổ Phong khẽ nhíu mày, hiển nhiên là muốn xem, Bùi Nguyên Minh có thể nói gì.

Bùi Nguyên Minh cười đối với bác gái nhiệt tình nói: “Bác gái, sau này mặc quần áo cũng phải chú ý một chút.”

“Áo phông nếu mặc ngược, sẽ siết cổ, nó khiến bác hô hấp khó khăn, cũng sẽ để bác đêm không thể say giấc!”

“Chỉ cần bác chú ý điểm này, có lẽ không cần bảy bảy bốn mươi chín trứng gà, bác ban đêm liền có thể ngủ ngon.”

“Đương nhiên, ăn trứng thì cũng tốt.”

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, toàn trường đều là hơi sững sờ, mọi người ánh mắt đều vô thức nhìn sang, sau đó trên mặt đều lộ ra ý cười.

Quả nhiên, áo phông của bác gái nhiệt tình mặc ngược nên thít cổ, đương nhiên hô hấp khó khăn, cả ngày thiếu dưỡng khí nên đêm không thể say giấc.

Hoàng Phổ Phong đối với Bùi Nguyên Minh cũng hứng thú lớn hơn, sau khi viết xong chữ an thần phù, đưa cho bác gái, vị khách hàng thứ hai đi tới.

Đây là một ông già ngoài tám mươi, tóc hơi bù xù, ấn đường có mấy phần biến đen, trên thân mang theo một mùi hôi thối, cả người nhìn vào, liền để người cảm thấy buồn nôn.

Hoàng Phổ Phong khẽ cau mày lấy la bàn ra xem một chút, nhàn nhạt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Nào, ngươi tới xem lão nhân này có chuyện gì xảy ra?”

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn ông già vài lần, sau đó cười cười, nói: “Bác này, có lẽ hôm trước đi ra ngoài giẫm phải cứt chó, sau đó vô tình ngã xuống mương nước hôi hám.”

“Liên tiếp mấy ngày nay đều thời vận không đủ, mỗi một lần đi ra ngoài, đều sẽ gặp được không ít tai họa lớn nhỏ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.