Chàng Rể Quyền Thế

Chương 4450



 

Nghe được lời nói nhẹ như mây gió của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt Hoàng Phổ Phong liền ngưng kết lại, một lúc sau, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên!

Trước đó, ông muốn bán Tập Phúc Đường, chỉ để cứu cháu gái Hoàng Phổ Thy.

Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Minh, thế mà muốn xuất thủ…

Hậu viện của Tập Phúc Đường, cách tiền viện một hành lang dài.

Hai bên hành lang đều là hồ nước, có thể nhìn thấy hoa sen cùng cá vàng.

Nơi đây tuy cổ kính, nhưng lại có phong cách Tô thị lâm viên, khắp nơi có đầy đủ các trấn nước Giang Nam, cầu nhỏ và nước chảy, đình nghỉ mát giả sơn, đầy đủ mọi thứ.

Làn gió mùa hè nóng bức, dường như đã trở thành một làn gió mát mẻ sảng khoái ở nơi này, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Mà tại ở giữa trong lương đình, giờ phút này có một thiếu nữ mặc váy dài trắng, cột tóc dài đuôi ngựa, không son phấn.

Cô có một chiếc la bàn trong tay, và thỉnh thoảng cô ấn vào nó một vài lần, như thể cô ấy đang cố gắng tìm ra điều gì đó.

Bên cạnh cô còn rất nhiều nan tre già, tất cả đều được khắc bằng dao, nên chỉ cần chạm vào là cô có thể đọc được chữ trên nan tre.

Dù mù lòa và toàn thân bất lực nhưng khí tức đẹp như tranh vẽ của thiếu nữ này, vẫn không hề giảm đi chút nào.

Nhìn cảnh này, Bùi Nguyên Minh không khỏi trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.

Phẫu thuật thẩm mỹ của Bổng Quốc năm nay vô cùng thịnh hành, cho nên phố lớn ngõ nhỏ, mỹ nữ khắp nơi đều có.

Nhưng loại thiếu nữ có phong cách đơn sơ và thơ mộng như thế này, chắc chắn khó tìm được.

“Ông nội, ông thật sự định bán Tập Phúc Đường của chúng ta sao?”

Như nghe thấy tiếng bước chân, Hoàng Phổ Thy vốn đã đoán ra được điều gì đó, thở dài, vẻ mặt thoáng buồn.

” Cháu đều đã cùng gia gia nói, cháu đây không phải bệnh, mà là tiết lộ thiên cơ, chính là quả báo.”

“Cho dù gia gia có bán đi Tập Phúc Đường của tổ tiên chúng ta, cầu y hỏi thuốc cứu cháu, cũng là tốn công vô ích.”

“Cho nên, cháu vẫn đề nghị ông nội đừng bán đi, kẻo sau khi cháu chết đi, ông còn không có chỗ an cư lạc nghiệp.”

Rõ ràng, Hoàng Phổ Thy không chỉ đẹp đơn sơ và thơ mộng, mà điều quan trọng hơn cả là cô còn có tấm lòng nhân hậu, hiếu thảo.

Điều này càng khiến Bùi Nguyên Minh ngưỡng mộ cô.

“Thy Thy, ta chỉ có một cháu gái là cháu thôi. Đối với ta, hy vọng dù nhỏ nhoi thế nào, ta cũng phải cố gắng.”

“Nếu như cháu đi rồi, ta còn muốn cái nhà này để làm gì?”

Hoàng Phổ Phong cười khổ một tiếng, thanh âm bên trong mang theo vài phần bất lực: “Cho dù ta có căn nhà này, cũng chỉ có một mình ta, chẳng phải sẽ càng đáng thương hay sao?”

“Nếu ta thực sự giữ ngôi nhà này, mà cháu chết rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.