Trong lúc nói chuyện, La Thiên Hữu lại cười với Bùi Nguyên Minh rồi nói: “Bùi Thiếu, đây là Cục trưởng Cục Phát triển Nhà và Đô thị – Nông thôn Kim Lăng, giám đốc Chu Quảng Lộc, cũng là đại ca của ta.”
“Kể từ bây giờ, bất kể địa sản Kim Lăng gặp rắc rối gì, hoặc có người trong Tập Phúc Đường của đệ muốn tìm thêm quán.”
“Đệ cứ trực tiếp gọi điện thoại cho Chu đại ca, ta hứa huynh ấy sẽ giải quyết mọi chuyện cho đệ!”
Bùi Nguyên Minh biết, La Thiên Hữu đang giúp anh tích lũy quan hệ tại Kim Lăng, tuy rằng anh thực sự không quá cần chuyện này, nhưng anh vẫn mỉm cười vươn tay phải: “Giám đốc Chu, xin chào.”
Chu Quảng Lộc cũng nhẹ gật đầu với Bùi Nguyên Minh, có chút khách khí.
Lòng bàn tay hai bên vừa chạm vào nhau, ngay sau đó sắc mặt Bùi Nguyên Minh hơi đổi, vô thức liếc mắt nhìn Chu Quảng Lộc.
Không còn sức sống?
Có vẻ như Chu Quảng Lộc, đang thời kỳ sung mãn, nhưng trong thể nội, thế mà tản mát ra tử khí?
“Bùi đại sư, xin chào.”
Chu Quảng Lộc lúc này, khách khí chào hỏi Bùi Nguyên Minh, nhưng trong mắt hiện lên vẻ không cho là đúng.
Ông ta ngược lại là muốn xem trọng Bùi Nguyên Minh một chút.
Tuy nhiên, theo nhận thức của ông ta, hiếm muộn, thì nên khám ở khoa sản, bác sĩ mới là người lo liệu.
Còn Bùi Nguyên Minh, chỉ là đại sư Phong Thủy.
Để chàng trai này tùy ý xem tướng, có lẽ còn có một điểm bản lĩnh.
Để cậu ấy giúp sinh con, liệu ổn sao?
Đùa gì thế!
Nói một cách đơn giản, phỏng chừng vợ chồng La Thiên Hữu vì háo hức có con, nên mới bị Bùi Nguyên Minh lừa.
Bất quá, Chu Quảng Lộc lúc này tâm trạng rất tốt, nên không kích phá vào điểm này.
Miễn cho một hồi, mọi người tâm tình đều không thoải mái.
Lúc này La Thiên Hữu ở bên cạnh cười nói: “Đúng rồi, Bùi Thiếu.”
“Giám đốc Chu của chúng ta gần đây, có lẽ đã làm việc quá nhiều, cả người vận khí rất kém cỏi.”
“Ta đã nhìn thấy anh ấy, nhiều lần lái xe xuýt chút xảy ra tai nạn.”
“Trong một lần khác, khi đi kiểm tra một công trường, anh ấy đã suýt bị một viên gạch trên cao rơi xuống đập trúng!”
“Ta thấy, nếu không thì cậu ra mặt cho đại ca ta, giúp Giám đốc Chu của chúng ta nhìn xem, hóa giải một chút như thế nào?”
“Về phần thù lao, đệkhông cần lo lắng, ta bao!”