“Cút! Lập tức xéo ngay cho ta!”
“Trịnh gia chúng ta không cần người như ngươi!”
Đang khi nói chuyện, Thanh Linh nện trà sâm trong tay một cái “bốp” xuống đất, sau đó đạp cửa ra, chỉ thẳng tay ra cửa.
Xung đột kịch liệt khiến Bùi Nguyên Minh đau đầu vô cùng, nhưng anh biết, Thanh Linh giờ phút này nổi nóng, tuyệt đối không nói đạo lý.
Còn Trịnh Tuyết Dương, lại lật úp hũ dấm xuống rồi, có tiếp tục nói, cũng chỉ khiến quan hệ của hai người họ xa cách.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Được, để ta đi.”
“Nhưng ta vẫn muốn nhấn mạnh rằng, tối nay ta không nhắm vào một ai cả.”
“Nếu như mẹ cảm thấy được mình là mục tiêu, cũng là bởi vì mẹ gieo gió gặt bão mà thôi…”
Đang khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh xoay người.
“Tiểu tử thúi, ngươi…”
Thanh Linh tức giận rùng mình một cái, muốn xông tới cắn đít Bùi Nguyên Minh một cái.
“Mẹ, mẹ đã quên lời mẹ vừa nói rồi sao?”
Trịnh Tuyết Dương rốt cuộc không nhịn được nói.
“Mẹ đã hứa với con, phải thật tốt hoà giải với Bùi Nguyên Minh…”
Nghe thấy Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh dừng lại.
Mặc dù người phụ nữ này ăn dấm, nhưng cũng coi là vì mình mà suy nghĩ, mình liền đi như thế, không khỏi quá mức không biết chuyện.
“Được rồi, ta sẽ làm hoà giải với tên vương bát đản này!”
Thanh Linh cười lạnh một tiếng, phóng ra đôi chân dài đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, trên dưới dò xét anh vài lần, nói: “Được, ta cho con gái ta thể diện, làm hòa với ngươi.”
“Nhưng, ngươi phải giải thích rõ ràng mọi chuyện cho ta…”
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày: “Giải thích? Giải thích cái gì?”
” Ngươi liền nói cho ta…”
Thanh Linh một mặt mỉa mai mở miệng.
“Tại sao ngươi lại khiến La Thiên Hữu và Nghiêm Đào nịnh bợ ngươi, lại khiến Hoắc Nguyên Hổ coi trọng ngươi, lại còn đặt bao hết mở tiệc chiêu đãi ngươi.”
Nghĩ đến Bùi Nguyên Minh, hôm nay được chúng tinh phủng nguyệt (các đại nhân vật nể trọng khen ngợi), Thanh Linh cảm thấy vạn phần không chân thực.
Nếu người này là Kim Trác Húc mà bà thím xem trọng, thì bà thím nhất định sẽ hiểu ngay.
Nhưng người này lại là Bùi Nguyên Minh, Thanh Linh dù sao cũng không hiểu được.
Vừa nghĩ tới Tạ Mộng Dao, Thanh Linh lại lập tức lại cười lạnh liên tục.
Tên vương bát đản họ Bùi, vận khí cứt chó gì, thật sự có thể ôm được đùi của Tạ Mộng Dao.
Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái, anh rất rõ ràng, đây là chuyện Thanh Linh hỏi chính mình, nhưng thật ra Trịnh Tuyết Dương cũng muốn biết.
Anh thở dài và nói: “Không có gì để giải thích về chuyện này.”