Chàng Rể Quyền Thế

Chương 5018



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điều anh quan tâm lúc này là, rốt cuộc Kim Tuấn Anh, sẽ xử lý chuyện này thế nào.

Đương nhiên, về động tĩnh tiếp theo của Kim Tuấn Anh, Tạ Mộng Dao cũng đang nhìn chằm chằm.

Vì vậy, anh cũng sẽ không lo lắng.

Không bao lâu sau khi Bùi nguyên Minh rời khỏi quán trà ven sông, một chiếc Audi A8 đậu ở ven đường chậm rãi lái tới, sau đó cửa sổ tài xế hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Chu Quảng Lộc.

“Bùi Thiếu, sự tình xử lý tốt đi?”

” Có cái dấu vết gì, cần ta để người đến giải quyết hay không?”

Bùi nguyên Minh khẽ cười nói: “Cám ơn Chu thự trưởng quan tâm, nhưng Kim gia, hẳn là có thể tự mình giải quyết.”

” Không cần anh và tôi nhúng tay.”

Hiển nhiên, Bùi nguyên Minh cũng rất rõ ràng, hiện trường này phát ra tiếng súng, kết quả không có người ngoài tùy tiện tới gần, Chu Quảng Lộc hơn phân nửa là đã âm thầm ra tay giúp đỡ.

“Được rồi, Bùi Thiếu đã nói như vậy, tôi cũng sẽ không nói nhảm.”

Chu Quảng Lộc chuyển đề tài gọn gàng.

“Hôm nay cậu rảnh không?”

Bùi nguyên Minh khẽ nhíu mày, sau đó nhớ tới cái gì, nói: ” Đi nhìn Phong Thủy cho Chu gia Tổ phòng của huynh sao?”

Lần trước, Chu Quảng Lộc có nói đến chuyện này, nhưng Bùi nguyên Minh không có thời gian đi xem một chút.

“Bùi Thiếu, tôi thật sự rất xấu hổ. Gần đây, Chu gia Tổ phòng của chúng ta thật sự có chuyện.”

” Mà lão gia tử nhà ta, cũng không nguyện ý rời đi.”

“Có thể nói, nếu không phải vì chuyện này, tôi sẽ không tới quấy rầy vào lúc này.”

Hiển nhiên, Chu Quảng Lộc biết, Bùi nguyên Minh gần đây có chuyện gì, Bùi nguyên Minh cùng Tạ Mộng Dao hợp sức tìm Trường Sinh Điện, thật ra có liên quan đến quyền lợi của sáu gia tộc ẩn thế.

Vì vậy, mời Bùi nguyên Minh ra tay vào thời khắc mấu chốt này, Chu Quảng Lộc cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

“Chu đại ca, anh cũng đừng nói những lời nhảm nhí này.”

Bùi nguyên Minh mở cửa chỗ ngồi cạnh tài xế, bước vào.

“Đối với tôi mà nói, chuyện của nhà Chu đại ca, cũng là chuyện của tôi.”

“Và dù bận rộn đến đâu, thì bỏ đi một hai ngày cũng không thành vấn đề, đúng không?”

Chu Quảng Lộc trên mặt thở dài nói: ” Vậy liền đa tạ Bùi Thiếu. Có lời của đệ, ta sẽ không xấu hổ nữa.”

” Chẳng qua nói trước, giao tình thì giao tình.”

” Một hồi phí tổn, thế nhưng là một chút cũng không thể thu thiếu, hiểu chưa?”

Trong lúc nói chuyện, Chu Quảng Lộc khởi động xe, sau đó xe liền bình ổn chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.