Chàng Rể Quyền Thế

Chương 5046



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bùi Nguyên Minh ánh mắt nhìn lướt qua, sau đó nhịn không được cười khổ một tiếng.

Chỉ có thể nói, thật là oan gia ngõ hẹp, người xuất hiện trước mặt anh lúc này, chính là Vương Tĩnh Di.

Nhưng sau khi nghĩ lại, Bùi Nguyên Minh cũng đã hiểu ra.

Ẩn thế sáu nhà đồng khí liên chi, Vương Tĩnh Di có thể tự do ra vào Chu gia, thì việc có thể đến đây, để được Đỗ Lương truyền dạy võ công, là chuyện đương nhiên.

Lúc này, Vương Tĩnh Di đang dốc toàn lực luyện quyền, không quan tâm có thêm hai người trên sân.

Chuyển động của cô cực kỳ nhanh nhẹn, và mỗi cú đấm đều tạo ra một âm thanh bùng nổ.

Ngoài ra, tay, cùi chỏ, đầu gối, chân, đầu,… thứ gì trên người cô, đều biến thành vũ khí sắc bén, dường như có thể xé xác đối thủ một cách dễ dàng.

Bùi Nguyên Minh lại gật gật đầu, với phong thái nho nhỏ của Vương Tĩnh Di, e rằng nếu cô ra chiến trường, cũng có thể trở thành một thế hệ nữ binh vương xinh đẹp.

Còn như có thể tiến thêm một bước, trở thành một đời chiến thần hay không, liền phải nhìn cơ duyên của nàng.

Đợi đến Vương Tĩnh Di một bộ quyền này, triệt để đánh xong, nàng đột nhiên thu công, một chân dậm xuống đất .

“Bùm” một tiếng, mặt đất lót gạch xanh trực tiếp vỡ ra, một màn này có thể xưng bá đạo.

Ngay cả Đỗ Quang Khải, cũng có ánh mắt tán thưởng, cảm thấy tài năng của Vương Tĩnh Di, đã vượt xa con gái Đỗ Cách Cách của mình.

Những quần chúng khác, càng là không ngừng gật đầu.

Chỉ có thể nói, bộ quyền pháp này của Vương Tĩnh Di, thể hiện sự bá đạo không gì sánh được.

“Đỗ gia gia, Thiên Môn Quyền của ta, đánh tốt đúng không? Đây là một trong những bộ quyền trọng yếu của Tây Nam Thiên Môn Trại ngài.”

Vương Tĩnh Di tự mãn mở miệng, chờ Đỗ Lương cho ý kiến.

Rõ ràng là, cô ta muốn khoe khoang trước mặt Đỗ Lương từ lâu rồi.

” Đáng tiếc…”

Đỗ Lương chưa kịp nói, thì Bùi Nguyên Minh đã thở dài lẩm bẩm.

Chỉ có điều, lời của anh mặc dù rất nhỏ, nhưng những người có mặt đều là cao thủ võ đạo, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, thì câu nói nhỏ kia, sao lại nghe không được.

Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người quét tới.

Vương Tĩnh Di càng là nghe được, có người nói mình đáng tiếc, lập tức sắc mặt chính là tái đi, ánh mắt khóa chặt trên thân Bùi Nguyên Minh.

Khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của Bùi Nguyên Minh, Vương Tĩnh Di sửng sốt, sau đó khuôn mặt xinh đẹp phát lạnh: “Bùi Nguyên Minh, ngươi một kẻ hèn nhát, nói đáng tiếc cái gì!”

” Ngươi xứng sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.