Chàng Rể Quyền Thế

Chương 505



Trước khi ra khỏi nhà, Trịnh Tuyết Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Bùi Nguyên Minh, em nghĩ chúng ta vẫn nên nói với ông nội và những người kia một tiếng. Dù sao chúng ta cũng thay mặt nhà họ Trịnh đi ký kết hiệp thương này mà”

“Anh lại thấy là không cần thiết, vì bên tập đoàn Thiện Nhân đã chỉ định em đi ký, những người khác có đi cũng không có tác dụng gì.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt đáp.

“Em thấy vẫn nên gọi một cuộc vậy, dù sao cũng là ông nội, chúng ta phải tôn trọng ông” Trịnh Tuyết Dương rất hiếu thảo, cô lấy điện thoại gọi cho ông cụ Trịnh.

Ở đầu bên kia của điện thoại vang lên giọng nói cố tỏ ra nghiêm nghị của ông cụ Trịnh: “Tuyết Dương à? Có chuyện gì vậy?”

“Ông nội, bây giờ cháu sắp đến tập đoàn Thiện Nhân ký kết hiệp thương, cháu muốn nói với ông một tiếng để ông biết ạ.” Trịnh Tuyết Dương nói một cách lễ phép.

“Ồ, chuyện này à? Chí Dụng và Thu Hằng đã đi rồi, cháu không cần đi nữa đâu.” Giọng nói của ông ta lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: “Cháu mau đi làm đi, công ty đã giúp cháu sắp xếp xong xuôi phòng làm việc rồi.” Vừa dứt lời ông ta đã cúp điện thoại một cách mất kiên nhẫn.

Trịnh Tuyết Dương ngây người cầm điện thoại, tại sao lại có thể như vậy được?

“Sao vậy em?” Bùi Nguyên Minh nhíu mày.

“Ông nội nói, Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng đã thay mặt em đi ký kết rồi? Sao bọn họ dám?” Trịnh Tuyết Dương thấy hơi khó hiểu.

Loại chuyện như này đã từng xảy ra trong quá khứ ở thành phố Hải Dương, nhưng bây giờ họ vẫn làm tiếp, chẳng lẽ họ không sợ bên tập đoàn Thiện Nhân không chấp nhận sao?

Ông cụ Trịnh có thể ngu ngốc đến mức này ư?

“Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?” Mấy hôm nay Trịnh Tuyết Dương không đến biệt thự nhà họ Trịnh, mà người nhà họ Trịnh cũng cố ý giấu cô, vì thế đến tận hôm nay cô vẫn không biết chuyện đã có người tìm đến cửa gây phiền phức.

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Bất luận xảy ra chuyện gì, bất luận là vì cái gì, bất luận là nhà họ Trịnh đúng hay sai, nguời khác đều không the lãy duợc những thứ von dã thuộc về em, cũng không ai có thể đại diện cho em.”

Khuôn mặt anh hiện lên vẻ lanh lùng, anh cũng không cần dặc biệt căn dặn gì. Nếu không phải Trinh Tuyết Dương di thi tập doàn Thiện Nhân không bao giờ dám ký kết hiệp thương này.

Cho dù có dám thì anh cũng chỉ cần nói mot câu cũng đã có thế khiển hiệp thương này thất bại.

Cùng lúc đó, ở tập đoàn Thiện Nhân,

Lúc này, mười mấy gia tộc lớn và các chủ doanh nghiệp lớn đã tề tựu ở đó.

Những người này đều là chủ gia đình hoặc dai diện gia tộc, có

những người đã từng nắm giữ quyền lực cực lớn trong tay, Nhưng hôm nay, bọn họ đều là công ty con thuộc tập đoàn Thiện Nhân. Đứng trước ngon núi cao là tập đoàn Thiện Nhân bọn họ chỉ có thể ngước mắt lên nhìn,

Lúc này, Giám đốc bộ phận hành chính của tập đoàn Thiện Nhân bước ra, đứng trên bục chủ trì, mỉm cười nói: “Các vị, hôm nay các vị đã có mặt đông đủ ở đây có nghĩa là các vị đã sáp nhập thành công vào tập đoàn Thiện Nhân chúng tôi!”

“Kể từ giờ trở đi, tập đoàn Thiện Nhân sẽ là chỗ dựa lớn nhất của các vị! Ở dưới trướng của tập đoàn Thiện Nhân và thế tử họ Bùi, các vị đã được định sẵn để trở thành những người có địa vị cao ở Dương Thành, ở Đà Nẵng!”

Ông ta vừa dứt lời, đám người kia đều lộ ra vẻ vui mừng hoan hỉ.

Mặc dù bây giờ bản thân họ chưa có được quyền kiểm soát công việc kinh doanh của gia tộc nhưng trước đây lúc thu mua cổ phần của công ty họ, tập đoàn Thiện Nhân đã nói rõ chuyện này rồi.

Có thể dựa vào ngọn núi lớn để gia tộc mình phát triển cao hơn nữa chính là hi vọng của bọn họ.

Sau khi người điều hành tuyên bố chuyện này, ông ta nói tiếp: “Ngoài ra, lần này còn có một số công ty tiến hành quy tụ nguồn lực dưới tên của tập đoàn Thiện Nhân, tất cả đều tạo thành một hạng mục lớn, chuẩn bị tích hợp dưới tên của công ty nhà họ Trịnh để tiếp tục phát triển hơn nữa!”

Khi điều này được nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao ồ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.