“Anh rể, anh thật quá đáng, cãi nhau với bố mẹ, trở mặt với chị gái em thì cũng thôi.”
“Anh thế nào những ngày này, đều không để ý tới em?”
“Nếu em không chủ động tới tìm anh, anh liền coi như không quen biết em sao?”
Bùi Nguyên Minh ngẩn ra, lần đầu tiên nhìn thấy cô em vợ chủ động như vậy, không thể thận trọng hơn một chút sao?
“Biết, biết.”
“Nhưng tôi gần đây bận quá. Rốt cuộc, tôi không muốn là con rể ăn cơm chùa nữa. Kiếm chút tiền nuôi bản thân, là chuyện kỳ quái hay sao?”
Bùi Nguyên Minh thuận miệng giải thích một câu.
” Ai nha, người dựa vào mình ăn cơm, ăn nói liền khó nghe!”
Trịnh Khánh Vân cười cười mở miệng.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, hôm nay anh có rảnh không?”
Trịnh Khánh Vân lúc này đang nói chuyện, liền xoay người dạo tới dạo lui trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Hôm nay, cô mặc váy Tiểu Hắc của Chanel, để lộ đôi chân dài trong suốt như ngọc. phối hợp thêm đôi tất lưới, phác họa ra một thân ảnh tuyệt đẹp, rung động lòng người .,
Nhìn cô em vợ trẻ trung chết người trước mặt, Bùi Nguyên Minh theo bản năng, cảm thấy toàn thân phát nhiệt, muốn hít sâu một hơi, nhưng biết làm như vậy là bất lịch sự.
Bùi Nguyên Minh lúc này mới chuyển di ánh mắt, nói khẽ: “Có chuyện gì sao?”
“Không phải cô đi điện ảnh truyền hình Kim Lăng hay sao? Không đọc kịch bản thật tốt, chạy đến đây làm gì?”
Trịnh Khánh Vân bĩu môi nói: “Nữ Chủ của em đã định, nhưng Nam Chủ vẫn chưa tuyển ra.”
“Không biết đạo diễn đang bị thần kinh gì, muốn định ra, mỗi một vai đều tới tìm em để thương lượng.”
“Nhưng em không thích những nhân vật chính mà họ đã chọn!”
“Quá đáng nhất là, một tên nửa đêm thật sự gọi điện thoại cho em, nói chỉ cần em chọn hắn làm Nam chính, hắn có thể cho em ngủ một lần!”
” Vương bát đản, đem bản đại tiểu thư xem như cái người gì?”
” Bản đại tiểu thư, thế nhưng là hoàng hoa đại khuê nữ(gái mới lớn)!”
Vừa nói xong, Trịnh Khánh Vân lộ vẻ tức giận.
Bùi Nguyên Minh nhịn không được cười phá lên, quay người lại gửi tin nhắn cho Hoàng Phổ Thy.
Đừng làm kiểu này một cách trắng trợn như vậy, khiêm tốn một chút tương đối tốt.
Mặc dù mình có thể tuyệt đối che chở cho Trịnh Khánh Vân, nhưng cũng hy vọng, cô ấy có thể tự mình trưởng thành.
“Được rồi, chúng ta đừng nói về em nữa.”