“Nếu không phải có cậu, Chu gia có lẽ thật sự trở thành lịch sử, ngay cả trở thành mặt tối của lịch sử còn không đủ tư cách.”
Đối với Chu Hồng Trinh, gặp được Bùi Nguyên Minh, có thể nói là cơ duyên và phúc khí lớn nhất của Ẩn Thế Chu gia.
Vì vậy ông không giấu diếm, mà lấy ra Băng Chủng phổ nhị, bảo vật ba mươi năm, ngâm phát về sau, lập tức toàn bộ trong đại đường, đều là hương trà tràn ngập.
Bùi Nguyên Minh cũng không khách sáo mà nhấp vài ngụm trà, khen vài câu trà ngon rồi mới mỉm cười, “Chu Lão khách khí.”
” Tôi cũng không phải là cái gì phong thủy đại sư, nhưng là ngài lại có thể tin tưởng thủ đoạn của tôi, để tôi ra tay, đủ để chứng minh Chu Lão, đối với tôi rất tín nhiệm.”
” Nếu đã như vậy, tôi há có thể phụ lòng tín nhiệm của ngài sao?”
” Không sai, thực sự rất tốt.”
Chu Hồng Trinh không giấu giếm cảm kích với Bùi Nguyên Minh.
“Trong số những người trẻ tuổi hiện nay, không có nhiều người có khả năng này.”
“Trong số những người trẻ tuổi mà ta biết, chỉ có hai người bằng độ cao của cậu.”
” Cậu hẳn là có thể cùng bọn hắn đặt song song.”
Bùi Nguyên Minh có chút tò mò, không biết ai có thể khiến cho một nhân vật như Chu Hồng Trinh coi trọng, sau đó cười nói: “Tôi xin lắng tai nghe…”
Chu Hồng Trinh cười nói: “Có một người mà cậu hẳn nghe nói qua đại danh của hắn, đó chính là đại danh đỉnh đỉnh tổng giáo đầu Đường Đao Doanh.”
“Mặc dù ta chưa gặp mặt thực sự, nhưng ta biết quá nhiều chuyện về hắn.”
“Huyền thoại sống, thần thoại Binh bộ, không phải chỉ là lời nói suông.”
Bùi Nguyên Minh xấu hổ không nói nên lời.
“Người thứ hai, cậu có lẽ chưa nghe nói qua, nhưng là ta lại tự mình gặp qua mấy lần…”
” Đó chính là Ninh Gia đại thiếu, Ninh Tiêu Dao. thập đại gia tộc cao cấp đứng đầu Yến Kinh…”
“Ta không thích khí chất và phong cách hành sự của người này.”
” Nhưng là thực lực cùng thủ đoạn của hắn, ta lại xem trọng!”
“Không ngoa khi nói rằng, hắn là anh hùng đương thời, Tào Tháo tái sinh cũng không đủ …”
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, không nghĩ tới Ninh gia Ninh Tiêu Dao, lại có thể làm cho Chu Hồng Trinh coi trọng như vậy.
“Theo ý của ta, Bùi Thiếu, cậu cùng hai người này, khác nhau cũng không lớn.” Chu Hồng Trinh lặp lại câu nói cũ, điều này cho thấy, ông ta thật sự thưởng thức Bùi Nguyên Minh.
Ông ta nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, phân vân không biết, có nên gọi cho cháu gái đang du học ở Mỹ về hay không.
Lão Chu gia, cũng có thể câu một cái ở rể.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên cười, nói: “Cám ơn Chu Lão đã xem trọng.”
Chu Hồng Trinh thấy Bùi Nguyên Minh, có vẻ không muốn cùng Ninh Tiêu Dao đánh đồng, lúc này mới chuyển chủ đề, nói: “Bùi Thiếu, cậu đối với tương lai, có ý nghĩ gì không?”