” Ngươi chuyện nên làm nhất, là chơi chết họ Bùi!”
” Chơi chết hắn!”
Lý Đường trong lòng tràn đầy tức giận và không cam lòng.
Hắn không nguyện ý tin tưởng, biểu ca nhà mình là nhân vật trâu bò như thế, thế nào lại sợ Bùi Nguyên Minh, tên vương bát đản này?
Liền xem như Bùi Nguyên Minh có chút năng lực, cũng không cần vì làm hắn vui lòng, mà quất mình tan tác như vậy!
Mình thế nhưng là con chó của người đảo quốc!
Sau lưng mình, là người đảo quốc cao cao tại thượng!
Thiên Diệp Đại Hùng và những người khác, đến cùng cũng không biết, Kim Trạch Tuấn đã uống lộn cái thuốc gì.
Nhưng là bọn hắn rất rõ ràng, hôm nay mặt mũi này đã ném vào cầu tiêu.
Đỗ Thái Tử và Đỗ Cách Cách thì nín cười nhìn cảnh này.
Những người này, đụng phải tay Bùi Nguyên Minh, chết như thế nào cũng không kịp biết.
Hai người liếc nhìn nhau, quyết định vô luận như thế nào, đều ôm cứng lấy đùi Bùi Nguyên Minh.
Có chết cũng không thể buông ra.
” Mạnh miệng, ta sẽ làm cho ngươi cứng miệng!”
Kim Trạch Tuấn vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thẳng tay tát cho Lý Đường một cái chao đảo.
“Quỳ xuống, mau quỳ xuống cho Lão Tử!”
Lý Đường bụm mặt, một mặt chật vật nói: “Ta không quỳ, ta sẽ không quỳ xuống!”
“Ta, Lý Đường đời này quỳ lạy trời lạy đất, cũng sẽ không quỳ người Đại Hạ!”
“Chỉ có Thiên Hoàng quốc đảo, mới đủ tư cách bắt ta quỳ!”
“Bốp!”
Kim Trạch Tuấn lại tát một cái trái tay, hết sức rất tức giận.
” Ngươi còn kêu gào sao !?”
“Ngươi còn Thiên Hoàng đảo quốc sao!?”
“Mặt mũi của Đại Hạ chúng ta, đều bị ngươi làm cho mất hết!”
” Biểu ca!”
Lý Đường bụm mặt, một mặt man rợ và đau đớn.
“đủ rồi!”
” Một kẻ ăn bám, làm sao có thể khiến Kim gia nhị thiếu gia, sợ hãi như vậy!?”
Lý Đường nghiến răng nghiến lợi.
“Họ Bùi tính là cái gì đồ vật gì!”
“Ngươi sợ hắn làm cái gì !?”
“Cho dù ngươi sợ hắn, ta cũng không sợ hắn!”