Trịnh Khánh Vân vẻ mặt chờ mong.
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Đương nhiên, bọn hắn nhất định đã bị trừng phạt.”
“Thiên Diệp Đại Hùng, vĩnh viễn cũng không có can đảm xuất hiện tại trước mặt cô.”
” Các người cũng an toàn.”
“Quá tốt!”
Trịnh Khánh Vân nhảy nhảy nhót nhót lôi Bùi Nguyên Minh vào thang máy.
“Hôm nay ba mẹ em không có ở đây, em ở đây để chăm sóc chị gái em.”
“Anh thừa cơ cùng tỷ em thật tốt nói mấy câu đi.”
Đang nói chuyện thì thang máy đã lên đến tầng của khoa nội trú.
Bùi Nguyên Minh thở dài, không giải thích nhiều.
Thay vào đó, anh đi theo bước chân của Trịnh Khánh Vân đến cửa phòng bệnh.
“Chị, anh rể đến rồi!”
“Hai người đã lâu không ở một mình, thật tốt trò chuyện!”
“Em đi ăn khuya, hai người yên tâm!”
“Em là một người rất thông minh, sẽ không làm kỳ đà!”
Đang khi nói chuyện, Trịnh Khánh Vân cười hì hì đóng lại cửa phòng bệnh.
Ngay lúc cửa đóng lại, trên mặt cô hiện lên một tia buồn bã, sau đó gượng cười rời đi.
“Khánh Vân…”
Bùi Nguyên Minh thở dài, xoay người định gọi Trịnh Khánh Vân trở lại, nhưng lại phát hiện cô đã khóa trái cửa phòng bệnh.
Không có cách nào, Bùi Nguyên Minh chỉ có thể quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương đang mặc quần áo bệnh nhân, nằm ở trên giường, nhìn mình chằm chằm.
Mặc dù Trịnh Tuyết Dương lúc này trông hơi yếu ớt và phờ phạc, nhưng dù vậy, dung mạo vẫn đẹp như tranh vẽ, nét yêu kiều của cô vẫn vô cùng thu hút.
Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Tuyết Dương, một lát sau mới cười cười nói: “Thế nào? Chưa thấy qua người đẹp trai hay sao?”
Trịnh Tuyết Dương trợn tròn mắt, sau đó nói khẽ: “Anh gần đây đã làm chuyện gì?”
“Khánh Vân tại sao cứ một mực lẩm bẩm tên anh?”
“Em nhìn nàng, nằm mơ cũng nhắc tới tên của anh, mà vì điều này, cô ấy đã bị bố mẹ mắng nhiều lần.”
Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ, sau đó lúng túng nói: “Chắc là nhớ anh rể rồi đúng không?”
“Thật sao? Em vợ nhớ anh rể? muốn nói chuyện hoang đường sao?”
Trịnh Tuyết Dương ôi ôi cười một tiếng, thần sắc nói không nên lời.
Bùi Nguyên Minh lập tức đau buốt đỉnh đầu, đành phải đổi chủ đề: “Tuyết Dương, thân thể em khỏe chưa?”
Trịnh Tuyết Dương không có đáp lại, mà là duỗi ra cánh tay trắng nõn, mỉm cười: “Anh không phải Phong Thủy đại sư sao?”
“Nào, xem cho em bàn tay một chút, nhìn xem vận khí của em như thế nào, có phải là sắp tốt hay không? “