Tên côn đồ cầm đầu vỗ nhẹ lên mặt Tôn Minh Triết vài cái, sắc mặt lạnh lùng vô cảm nói: “Nhóc con, không phải mày rất ngạo mạn sao? Không phải mày rất kiêu căng sao? Bây giờ còn kiểu căng ngạo mạn nữa hay không? Còn muốn bắt mấy anh đây quỳ xuống nữa không?”
“Anh ơi, em sai rồi. Thật sự em đã sai rồi, em đúng là có mắt không tròng mà.”
Tôn Minh Triết cũng là người biết tiến biết lùi nên khi thấy sự việc như vậy thì lập tức chịu thua mà vội quỳ xuống đất ngay.
Sĩ diện rất quan trọng nhưng bây giờ thì cái mạng quan trọng hơn.
“Bốp.
Tên côn đồ cầm đầu tát cho anh ta một bạt tay rồi sau đó cầm lấy chai bia ở trên bàn đập bể một nửa rồi chĩa vào gáy của Tôn Minh Triết.
Tôn Minh Triết kêu lên thảm thiết thê lương nhưng anh ta vẫn quỳ trên mặt đất không dám đứng lên.
Tất cả mấy học sinh nam ở trong đó đều im lặng co rúm lại với nhau. Lúc nãy bọn họ còn lên mặt tỏ vẻ ta đây lắm nhưng bây giờ đều lạnh run với nhau.
Đám học sinh này vừa mới ỷ vào người đông thể mạnh mà kiêu căng ngạo mạn nhưng khi đối mặt với mấy chục tên côn đồ thì lại rụt vòi hết lại.
Lúc này một vài người đã bắt đầu quỳ xuống xin tha, còn có một vài người thì run lập cập vì quá sợ mà khóc thét lên. Cái gì mà sĩ diện này, cái gì mà thăng sẽ được các học sinh nữ yêu mến này, vân vân và vân vân… giờ phút này đây tất cả
những thứ đó đều bị bọn họ bỏ lại sau lưng hết.
“Tất cả ngồi xuống hết cho tao. Ai mà dám đứng lên thì tạo sẽ cho người đó biết thế nào là màu đỏ của máu”
Tên côn đồ bắt đầu hành động nên chỉ một lúc sau là những ai còn đang đứng đều bị anh ta đạp cho ngồi xuống hết. Mà những bạn học sinh nữ không cần phải nhắc đến làm gì nữa, toàn bộ bọn họ đều đang ôm nhau ngồi xuống đất và trông họ còn sợ hãi hơn mấy bạn học sinh nam nữa.
Trên thực tế, mấy tên côn đồ này cứ nhìn chằm chằm vào người của các cô gái một cách trắng trợn mà không cần kiêng nể gì cả. Lúc này chỉ có Trịnh Khánh Vân là còn to gan một chút vì dù sao cô ta cũng xuất thân từ một dòng họ giàu có nên cũng có chút kiến thức về những chuyện này.
Giờ phút này cô ta vô thức liếc nhìn ra phía sau thì đã nhìn là thấy Bùi Nguyên Minh không biết từ lúc nào đã ngồi trên ghế sô-fa ở trong một góc tối mà bắt chéo chân xem kịch hay.
Bùi Nguyên Minh ngồi ở một vị trí rất bí mật, đến ngay cả tên côn đồ cũng chưa phát hiện ra anh.
“Quả nhiên là một kẻ vô dụng, chị của mình thật xui xẻo mới bị gả cho anh ta.”
Trịnh Khánh Vân nhìn thấy dáng vẻ sợ chết của Bùi Nguyên
Minh thì chút thiện cảm duy nhất còn sót lại trong cô ta cũng cạn kiệt dần. Cô ta tự nhủ thầm rằng sau này nếu có kết hôn thì nhất định sẽ phải lấy một trang anh hùng hảo hán giống như thế tử họ Bùi trong truyền thuyết chứ không đời nào lấy một tên hèn nhát như
Bùi Nguyên Minh.
Lúc đó bỗng Trịnh Khánh Vân đứng lên nhìn mấy tên côn đồ rồi nhịn không được mà kêu to lên: “Các người mau cút khỏi đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó”.
“Ha ha ha… Cô em gái nhỏ à, cô có giỏi thì báo đi, báo đi. Ha ha ha, nếu cô mà báo thì tôi sẽ lập tức ôm cô ngay…” Một tên côn đồ có dáng vẻ đáng khinh bước đến định sờ đùi của Trịnh Khánh Vân.
“Bốp.
Trịnh Khánh Vân tát cho tên côn đồ một bạt tay khiến anh ta tối tăm mặt mũi.
Đám côn đồ còn lại nhìn thấy vậy thì sửng sốt.
Ngay cả Bùi Nguyên Minh khi thấy cảnh tượng đó cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Bình thường anh cũng ít tiếp xúc với cô ta nên không thể ngờ cô ta lại có tính cách mạnh mẽ như vậy nên thật khiến cho người khác yêu thích mà.
“Ui da đau quá” Tên côn đồ xoa xoa mặt nhưng lại không tức giận mà trái lại còn cười cười nói: “Đại ca, em thích nhất là loại con gái mạnh mẽ như vậy. Đêm nay anh hãy cho em chút mặt mũi để em xử đẹp con nhỏ này nha.”
“Được.”
“Ha ha ha.”
“Thằng nhóc này, mày đâu phải là kẻ thích người mạnh mẽ đầu cơ chứ..”
Giờ phút này đây một đám côn đồ đều lớn tiếng cười ha hả mà không kiêng nể gì khiến cho đám học sinh nữ bị dọa cho chết khiếp.
Về phần Trịnh Khánh Vân to gan lớn mật dám ra tay đánh người thì lại khiến bọn họ nhìn bằng ánh mắt khác. Đảm học sinh nữ chỉ biết ngoan ngoãn phục tùng thì có gì thú vị chứ, loại con gái mạnh mẽ cá tính như vậy thì mới hay nè.
“Người như vậy thì thật thú vị đó nha, ở địa bàn của tao mà dám ra tay đánh người của tao…”
Ngay lúc đó thì có một tiếng hét to vang lên rồi có vài người đi tới.
Cầm đầu đám người đang đi tới là một tên đầu trọc xăm trổ đầy mình, trên cổ anh ta còn đeo một sợi dây chuyền vàng to tướng.
“Anh đầu trọc… Khi Tôn Minh Triết nhìn thấy người này đến thì cực kỳ run sợ. Người này là một tên hung ác, nghe nói mới đến Dương Thành một tháng nhưng đã năm trùm và mở rộng địa bàn trở nên rộng lớn. Nghe nói là có người ở phía sau chống
lưng nên trở thành một nhân vật mới nổi trong giới giang hồ ở Dương Thành này.