Khí phách như vậy, trong nháy mắt đã trấn áp được đám côn đồ này.
Một lát sau, tên đầu trọc mới thẹn quá hóa giận nói: “Đi, kéo người này ra ngoài cho tao.”
“Ở trước mặt anh Thức mà còn dám lên mặt, cậu ta nghĩ
bản thân mình là ai chứ?”
Đi đôi với câu ra lệnh của tên đầu tróc, tên côn đồ ban đầu muốn sờ bắp đùi Trịnh Khánh Vân lập tức nghiêng đầu đi tới, đưa tay muốn kéo Bùi Nguyên Minh lên.
Thế nhưng một giây sau, Bùi Nguyên Minh phóng ánh mắt lãnh đạm tới, nhanh tay bắt lấy cổ tay tên côn đồ kia.
“Rắc rắc..”
Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng quơ tay một chút thì cánh tay của tên côn đồ kia đã trật khớp.
“A a a a..”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương lập tức truyền ra ngay lập tức.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong phòng bao đều ngây người sợ hãi.
Đặc biệt khi nhìn thấy cánh tay của tên côn đồ kia bị vặn gãy một cách quỷ dị, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh.
Sức lực của người này lớn đến mức nào chứ?
Trịnh Khánh Vân nhìn thấy cảnh tượng này cũng vô cùng chấn động.
Mặc dù cô ta biết Bùi Nguyên Minh ở nhà họ Trịnh có biệt danh là người thần kinh, không có việc gì sẽ lấy đồ đập Trịnh Chí Dụng đến mức khiến da đầu anh ta chảy máu.
Thế nhưng không ngờ anh còn có năng lực như vậy.
“Mày dám động vào anh em của tao sao? Hãy xem ông đây làm sao chém chết mày!” Tên đầu trọc gầm thét lên một tiếng, ngay lập tức muốn tiến lên.
Kết quả, giờ phút này Trần Văn Thức lại khoát tay nói: “Đừng vội!”
Từ lúc Trần Văn Thức gia nhập môn hạ của Kim Hổ đến bây giờ thì làm việc đã cẩn thận hơn rất nhiều, hắn thật sự rất sợ mình sẽ đắc tội một nhân vật lớn nào đó ở Dương Thành.
Giờ phút này, cả đám người bọn họ từng bước một tiến đến gần chỗ Bùi Nguyên Minh. Thế nhưng anh vẫn bất động như cũ, khoanh tay chân ngồi ở đó.
“Mở đèn”
Trần Văn Thức ra lệnh”
“Tách tách tách tách…”
Ngay lập tức, ánh đèn bên trong phòng bao được mở lên, tất cả đều được nhìn thấy rõ ràng.
Bùi Nguyên Minh đang ngồi trên ghế salon, sắc mặt rất lãnh đạm, không có quá nhiều biểu cảm.
Thấy đối phương là người trẻ tuổi, hơn nữa còn khá lạ mặt, tên đầu trọc lập tức giận dữ hét lên: “Mày là ai? Ở trước mặt anh Thức mà còn dám ngồi đó sao? Mày không biết chữ chết viết thế nào à?”
“Xong đời rồi.” Trịnh Khánh Vân thở dài một hơi.
Tên phế vật này có giỏi đánh nhau thế nào đi chăng nữa thì hôm nay cũng chết chắc, anh có thể lấy một địch trăm sao? “Chát!”
Không ngờ một giây sau, một cảnh tượng kinh người đã xảy ra.
Sắc mặt Trần Văn Thức lập tức thay đổi trong nháy mắt, dù hắn muốn hay không cũng phải trở tay quay lại giáng một cái tát cho tên kia.
Sau đó lại nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên
Minh.
Nếu như nói cái tát kia của hắn khiến người khác vô cùng kinh ngạc thì giờ phút này, ngay khi hắn quỳ xuống lại khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Nhìn thấy hắn quỳ xuống, tên đầu trọc vô cùng mơ màng. Trịnh Khánh Vân cũng hơi sửng sốt, không kịp phản ứng.
Mà những tên côn đồ và đám học sinh khác cũng mỗi người một phản ứng, sắc mặt toàn bộ đều đờ đẫn, không biết rốt cuộc mình đã nhìn thấy những gì.
Hiện trường lập tức yên tĩnh lại, hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Cốc cốc cốc…”
Bùi Nguyên Minh đưa tay gõ lên chiếc bàn trước mặt, mỗi một lần gõ xuống thì cả người Trần Văn Thức đều chấn động. Mãi đến khi anh gõ đến cái thứ ba, Trần Văn Thức đã quỳ bỏ trên mặt đất.
“Có chí khí quá nhỉ..”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
Sau khi Trần Văn Thức nghe xong, trên mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Được anh “khen ngợi” thế này, đây là chuyện may mắn sao?
Nếu như có thể lựa chọn, Trần Văn Thức hy vọng mình chưa từng bước vào phòng bao này.
Ngô Kim Hổ là đại ca của hắn mà chỉ có thể một mực cung kính với người trước mặt.
Điều này có thể chứng tỏ thân phận của người này chắc chắn không thể tưởng tượng được.
Ở trước mặt anh, bản thân hắn chẳng là cái thá gì cả. Hơn nữa, lần trước còn suýt nữa đã bị xử lý gần chết.
Tên đầu trọc nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ nói: “Anh Thức, tại sao đột nhiên anh bị mềm chân vậy? Có cần em đỡ anh không…”
“Mềm chân cái đầu mày.”
Trần Văn Thức năm lấy đầu của tên đầu trọc, bất chợt nện cả người anh ta xuống đất.