Chàng Rể Quyền Thế

Chương 543



Đi ra khỏi trung tâm mua bán nhà đất, Trịnh Khánh Vân mới hoàn hồn lại, có chút kỳ quái nhìn Bùi Nguyên Minh rồi hỏi: “Anh rể, tôi có nhà rồi sao?”

“Bây giờ anh đang ở cùng với chị em. Khu vườn trên tầng cao nhất rộng trăm mét vuông, đúng không? Vậy cho em ở.”

Trịnh Khánh Vân hưng phấn nói: “Anh rể, tôi có thể không ở trường nữa được không? Ký túc xá trong trường quá nhỏ, tôi không muốn ở chỗ đó.”

Thật ra ý tưởng của cô ta như vậy là để có thể nhìn thấy anh rể của mình mỗi

ngày. Nhưng cũng phải tìm cách ngăn cản anh và chị gái “thân mật” với nhau.

Bùi Nguyên Minh không thể ngờ được cô gái nhỏ lại có nhiều suy nghĩ như vậy. Anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhà là của cô, cô muốn ở thì ở thôi. Tôi không quản được”

Trịnh Khánh Vân lộ ra vẻ ngọt ngào. Cô ta đã quyết định rồi, qua ngày lễ quốc khánh, cô ta sẽ dọn đến.

Chẳng bao lâu, ngày thứ ba đã đến.

Ngày này là sinh nhật của Trịnh Tuyết Dương.

Cả hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng tạm dừng công việc trong tay để chuẩn bị sinh nhật cho Trịnh Tuyết Dương. Hai ngày qua, bọn họ đã bí mật chuẩn bị tốt các thứ.

Sáng sớm, khi Bùi Nguyên Minh còn không nhớ nói với Trịnh

Tuyết Dương về chuyện chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô thì Thanh

Linh đã mở miệng nói trước: “Tuyết Dương à! Hôm nay có người sắp xếp ổn thỏa tiệc sinh nhật cho con rồi. Nhất định sẽ cho con một bất ngờ lớn”

Trịnh Tuấn cũng cười nói: “Đúng vậy, địa điểm là ở khách sạn Wilson.”

Nhìn thấy dáng vẻ bí ẩn của hai vị phụ huynh, Trịnh Tuyết Dương không nhịn được mà nở nụ cười: “Khách sạn Wilson? Một bữa ăn ở đó tốn đến mấy chục triệu, đắt lắm. Sinh nhật của con thì chúng ta tùy tiện ăn ở nhà là được rồi”

Trịnh Tuấn cười nói: “Tuyết Dương! Không phải do chúng ta đặt đâu, mà là có người khác chuẩn bị tỉ mỉ rồi. Hơn nữa, đây còn là gói đắt nhất trong khách sạn Wilson, nghe nói một bàn có giá hơn ba trăm triệu”

Nghe vậy, Trịnh Tuyết Dương bất giác nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.

Sao có thể là anh chứ!

Thanh Linh thấy động tác của Trịnh Tuyết Dương, hừ lạnh: “Yên tâm đi, không phải nó đâu. Cho dù nó muốn đưa con tới khách sạn Wilson ăn tối thì cũng phải có năng lực đó mới được.”

Trịnh Khánh Vân đứng một bên tỏ vẻ không phục, đang định nói đến chuyện nhà hàng xoay thì lại bị Bùi Nguyên Minh ra hiệu ngăn lại.

Bởi vì chuyện này đến quá đột ngột nên Bùi Nguyên Minh muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Không bao lâu, một chiếc Mercedes Benz Big G đậu ở dưới

nhà của Trịnh Tuyết Dương. Một người đàn ông mặc quần áo thường đang cầm hoa trên tay, mang theo vẻ mặt quyết tâm đi về phía nhà của Trịnh Tuyết Dương.

Phía sau anh ta là Trịnh Chí Dụng đang đi sát theo. Còn người phía trước rõ ràng là Bối Hoàng Triết của nhà họ Bối.

Lúc này, Bối Hoàng Triết hơi lo lắng hỏi: “Trịnh Chí Dụng, anh có chắc hôm nay tôi làm thế này là có thể ôm được người đẹp về không?”

Trịnh Chí Dụng cười nói: “Anh Triết, anh không thể tin tưởng tôi hơn được sao? Chuyện hôm nay, cả tôi và anh đều có thể nhận được những gì mình mong muốn. Anh có thể ôm được

người đẹp về, còn tôi có thể giành lại quyền điều hành công ty Bạch Vân… Đương nhiên từ hôm nay trở đi, anh sẽ là cổ đông lớn nhất của công ty Bạch Vân. Bất cứ chuyện gì cũng sẽ nghe %3D theo ý kiến của anh.”

Trịnh Chí Dụng dùng tư thái vô cùng thấp.

Hôm nay, anh ta đã sắp xếp tất cả mọi chuyện. Chỉ cần có thể làm cho Trịnh Tuyết Dương kết hôn với Bối Hoàng Triết thì quyền điều hành công ty Bạch Vân sẽ rơi vào tay anh ta.

Kể từ lần trước, anh ta đã biết rõ tầm quan trọng của việc tìm được một bối cảnh, một chỗ dựa vững chắc.

Nếu anh ta không thể tìm được chỗ dựa vững chắc từ tập đoàn Thiện Nhân thì chỉ có thể nghiêng về phía khác.

Tuy Bối Hoàng Triết không phải người nhà họ Bùi nhưng nhà họ Bối cũng là một gia tộc lâu đời, là một gia tộc lớn mà chỉ cần dậm chân một cái là cả Lĩnh Nam cũng phải chấn động.

Có ngọn núi lớn này làm chỗ dựa, chỉ cần lên kế hoạch thích, hợp thì nhất định sẽ thu được đủ lợi ích.

Ở trong mắt anh ta giờ phút này, Trịnh Tuyết Dương thế nào cũng phải trở thành một con rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.