Chàng Rể Quyền Thế

Chương 5617



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Khương tiểu thư, xem ở mặt mũi Đỗ lão ca, ta một mực lười nhác cùng cô so đo.”

“Cô mang theo một đám người đảo quốc, đến Đại Hạ chúng ta, một bên kêu đánh kêu giết, một bên lại mở miệng lễ nghi, ngậm miệng văn minh. . .”

“Thế nào? Cái bộ văn minh này là cái đền thờ, biến thành công cụ tiêu chuẩn kép của cô sao! ?”

“Hiện tại, đem người giao cho cô, để người của cô đến tra khảo, có phải là hành vi văn minh hay không?”

Khương Ninh Tử tức giận đến sắc mặt trắng bệch nói: “Bùi Nguyên Minh, anh thật quá đáng!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không cần tức giận, Lục Tuấn khẳng định là không biết tâm pháp Thiên Môn Quyền.”

“Bằng không mà nói, Đỗ Lão sẽ không phải chết.”

“Đỗ Quang Khải mấy người, cũng sẽ không bị tập sát.”

“Cho nên cô hỏi hay ta hỏi, không có khác biệt quá lớn.”

Khương Ninh Tử sắc mặt lại lần nữa biến đổi, nàng nghĩ không ra, Bùi Nguyên Minh thế mà dễ như trở bàn tay, xem thấu tiểu tâm tư của nàng, biết nàng lần này trở về, nói thay Đỗ Lương chủ trì công đạo, căn bản chỉ là lý do bên ngoài, đạt được tâm pháp Thiên Môn Quyền, mới là mục đích thật sự của nàng.

Mà nghe được lời như vậy, một đám người Đỗ gia, cũng là thần sắc quái dị, sau đó đều trở nên có mấy phần âm trầm.

Vốn cho là Khương Ninh Tử, về đây cho bọn hắn chỗ dựa, nghĩ không ra, cũng là hướng về tâm pháp Thiên Môn Quyền mà đến.

Giữa sân, xuất hiện một sự trầm mặc dị dạng.

Sau mười phút, Lục Tuấn liền bị người kéo về trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Thanh Xà Hộ pháp hướng về phía Bùi Nguyên Minh, nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Bùi Thiếu, tên tiểu bạch kiểm này, thật quá nhát gan a.”

“Tiểu xà của tôi vừa mới thè lưỡi, còn chưa kịp cắn, hắn liền đem tất cả đều phun ra. . .”

Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nhìn xem Lục Tuấn, sau đó ra hiệu Tần Ý Hàm bật máy quay phim, mới thản nhiên nói: “Nói đi, ngươi chỉ có một cơ hội.”

“Hi vọng lời nói bây giờ của ngươi, cùng lời vừa mới nói, một chữ cũng không sai.”

“Ta là người giảng văn minh biết lễ phép, ta không muốn giết người, nhưng là cũng hi vọng, ngươi không nên giỡn mặt với ta. . .”

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, lại nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của anh, Lục Tuấn liền rùng mình một cái.

Nếu như nói, Đại hộ pháp và những người khác, khiến hắn cảm thấy kinh hãi, thì nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Bùi Nguyên Minh, trong lòng của hắn, quả thực tràn ngập tuyệt vọng.

Giờ phút này, hắn hít sâu một hơi, mới một mặt khô khốc nói: “Ta sẽ nói, ta sẽ kể hết mọi chuyện. . .”

“Đỗ Lão ngày đó, trở lại tổng đà giải quyết chuyện trưởng lão ngoại môn bị giết. . .”

“Lục Gia cùng Hùng Gia coi là, cuối cùng đã có cơ hội quét sạch Đỗ Gia, cho nên đã đề xuất tại hội đồng trưởng lão rằng, nên thu hồi lại, khối lệnh bài chưởng môn kia của Đỗ gia!”

“Nhưng Đỗ Lão lại không đáp ứng, dưới cơn nóng giận, đôi bên đã ra tay đánh nhau kịch liệt!”

“Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão liên thủ, thế mà đều không phải là đối thủ của Đỗ Lão.”

“Sau trận chiến này, Lục Gia cùng Hùng Gia mất hết mặt mũi, tiếng nói của Đỗ Lão, thượng vị môn chủ đời tiếp theo càng lớn!”

” Về sau, bảy vị đại trưởng lão, cùng nhau đưa ra kết luận, đó chính là Thiên Môn Quyền của Đỗ gia, cương mãnh có thừa, ám lực không đủ.”

“Nhưng là hiện tại, Đỗ Lão lại đi theo con đường nội ngoại kiêm tu, mà lại một vẻ sắp đạt cấp chiến thần!”

“Cho nên, mọi người nhất trí nhận định, ông ấy, hẳn là đã đạt được tâm pháp Thiên Môn Quyền trong truyền thuyết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.