“Tôi cam đoan, nàng mỗi ngày không tẩy rửa nhà cầu một trăm lần, liền không được phép ngủ!”
Nói đến đây, Hoắc Thiếu Khanh phát ra tiếng cười quái dị, có thể xưng tựa như ác ma.
Nghe được lời nói củaBùi Nguyên Minh, Mạc Tâm cắn một hơi muốn nát hàm răng nói: “Họ Bùi, tại sao ngươi có thể vũ nhục người như thế?”
“Ngươi biết làm như thế, hậu quả sẽ là gì hay không?”
“Hậu quả sao?”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng.
“Ta chỉ biết, nếu như ngươi không đi tẩy rửa nhà vệ sinh, ta sẽ công khai hợp đồng của chúng ta.”
“Đúng sai, tùy mọi người phán xét.”
“Ngươi có thể xuy nghĩ, là ngươi mất mặt khi tẩy nhà vệ sinh, hay là sư môn của ngươi, sẽ càng mất mặt xấu hổ hơn ngươi.”
“Ta chờ ngươi.”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh quay người rời đi.
Phía sau anh, một đám đệ tử Thánh Địa Võ Học, hai mặt nhìn nhau.
Mạc Tâm thì là nghiến răng nghiến lợi, giọng căm hận nói: “Họ Bùi, chuyện này sẽ không kết thúc!”
“Đi!”
Nàng vừa mới chuẩn bị rời đi, Hoắc Thiếu Khanh cười đùa tí tửng bu lại, nói: “Mạc đại tiểu thư, đi cái gì mà đi chứ?”
“Ta đột nhiên nhớ tới, nhà vệ sinh phố đánh cược này, cũng không sạch sẽ.”
“Chúng ta tẩy rửa xong sẽ đi!”
“Công cụ ngươi không cần lo lắng, ta đều đã chuẩn bị kỹ càng!”
. . .
Nửa giờ sau, Bùi Nguyên Minh cùng Hình Lam tùy tiện ăn một chút quán ven đường, liền trở lại Tập Phúc Đường.
Mặc dù bây giờ, Trịnh Tuyết Dương đã đi Yến Kinh, hai người lại còn chưa chính thức phục hôn.
Nhưng là Bùi Nguyên Minh, vẫn là chịu không nổi cái nhìn ăn thịt người của Hình Lam.
Anh sợ mình không đi nhanh một chút, thứ mà Hình Lam ăn, không phải là cơm, mà là mình sẽ bị cô ta nuốt nguyên con.
Trở lại Tập Phúc Đường, sau khi Bùi Nguyên Minh xem xét lại mọi chuyện hôm nay, thì nhìn thấy khách nhân kéo đến đen nghịt, liền bắt đầu ngồi vào đại sảnh.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi đến, những người đến xem Phong Thủy, xem tướng kia, chính là càng thêm nhiệt tình.
Đến khi chạng vạng tối, Bùi Nguyên Minh mới đem những khách nhân ở đây, đều đuổi đi bảy tám phần, còn lại đều là khách quen, mọi người đều nói chuyện phiếm với nhau, hiển nhiên không muốn để Bùi Nguyên Minh quá mệt mỏi.
Ngay lúc Bùi Nguyên Minh, đang chuẩn bị giải quyết xong nhóm khách cuối cùng, thì phía trước, đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Liền thấy được những khách nhân kia, bị người đẩy ra, sau đó, liền gặp được một đám người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh lá cây sẫm, đẩy đám đông ra và bước vào.
Những người này, cả đám đều khí thế hung hãn, đồng thời huyệt thái dương cao cao nâng lên, xem xét, cũng không phải là người bình thường.
Dẫn đầu, rõ ràng là một nam tử đeo mắt kính gọng vàng, hắn có màu da tái nhợt, đôi mắt cực kỳ dài và hẹp, tạo cho người một loại cảm giác mười phần âm độc.
Giờ phút này, hắn đang đi ở đầu đám người, thần sắc đạm mạc.
Trương Long Hổ bọn người, ngay lập tức bước ra, trầm giọng nói: “Các ngươi là ai? Có chuyện gì sao?”
Nam nhân đeo kính vàng khẽ cười nói: “Nghe nói nơi này chính là Tập Phúc Đường?”