“Ta chỉ bất quá nói cho bọn họ, chỉ cần ký tên vào hiệp nghị di dời, ngoài tiền phá dỡ do chính phủ cấp, ta còn cho bọn họ chỗ ở tạm thời miễn phí, trong một số tài sản của Nam Cung thế gia chúng ta ở Kim Lăng.”
“Đợi đến khi nhà tái định cư của chính phủ được xây dựng về sau, bọn họ lại trở về là được rồi.”
“Đây cũng là một chút day dứt cùng một chút tâm ý của Nam Cung gia chúng ta.”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một cái nói: “Ngươi liền không sợ, có người ở nhà của ngươi, coi như thành là nhà mình, cũng không chịu rời đi sao?”
Hiển nhiên, chính quyềnkhẳng định cũng từng có cùng loại suy nghĩ, chuẩn bị một số phòng ở, cho quần chúng di dời tạm thời ở lại, nhưng là rủi ro quá lớn, chỉ có thể gác lại.
Nam Cung Phục nói đơn giản mà thành thật: “Bùi cố vấn ngài sao lại nói lời này.”
“Nam Cung gia chúng ta là Võ Học thế gia, cũng không phải oan đại đầu thế gia a.”
“Muốn cưỡng chiếm phòng ốc của chúng ta, có thể, chỉ cần bát tự bọn họ đủ cứng.”
“Cái này. . .”
Một đám nhân viên quan phủ đều thất kinh hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể nói, người giang hồ chính là người giang hồ, một câu liền đem vấn đề nhức đầu nhất của phủ, giải quyết.
Và thỏa thuận di dời mà Sở đất đai, bận rộn suốt ba tháng trời này vẫn chưa giành được, hiện tại liền dễ như trở bàn tay, giải quyết như thế rồi sao?
Chỉ có thể nói, năng lực Tạ Mộng Dao, là không thể nghi ngờ.
Hiện tại, vị trí người đứng thứ hai Kim Lăng phủ này, Tạ Mộng Dao ngồi vững chắc vô cùng.
Giải quyết xong hiệp nghị di dời, giải quyết xong Trương Tiểu Kiến.
Từ giờ phút này bắt đầu, Tạ Mộng Dao chính thức nhập phủ.
Các bộ phận lớn do nàng phụ trách, lần lượt bắt đầu báo cáo công việc với nàng, mà nàng cũng tiến vào trạng thái làm việc.
Đối với chuyện kế tiếp, Bùi Nguyên Minh không có ý tứ nhúng tay, anh chỉ là ngồi uống trà trong phòng tiếp khách.
Uống gần hết bình trà, anh mới đứng dậy rời đi.
Sau đó, anh liền toàn tâm toàn ý, chờ đợi vở kịch nghi thức Kim Chính Đức nhậm chức, nhìn xem Kim Gia. chuẩn bị diễn thế nào.
Hết lần này đến lần khác, ở trước mặt mình ăn phải cái lỗ vốn.
Kim Gia thật sẽ cam tâm tình nguyện, nhận sợ hay sao?
. . .
Chạng vạng tối, Bùi Nguyên Minh nhìn thấy Tạ Mộng Dao còn đang tăng ca, anh liền bắt taxi trở về Tập Phúc Đường.
Mới vừa bước xuống xe, liền gặp được ở bên cửa Tập Phúc Đường, trong bóng tối công trình kiến trúc, một thân ảnh bước ra từng bước.
“Xin chào, là Bùi Nguyên Minh, Bùi Tiên Sinh a?”
Nương theo lấy tiếng nói vừa dứt, một người phụ nữ mặc sườn xám, trên tay cầm một chiếc ô giấy dầu, khuôn mặt thanh tú nhưng không phân biệt được tuổi tác bước ra.
Thân hình của nàng mười phần cao gầy, gần 1,7 mét, bờ mông cũng có mấy phần căng tròn, làm chấn động lòng người, chỉ có điều, vị trí trước ngực cũng thuộc dạng tivi màn hình phẳng, khó tránh khỏi để người, cảm thấy có mấy phần tiếc nuối.
Bùi Nguyên Minh nhìn xem nữ nhân này, gật đầu nói: “Không sai, ngươi là ai?”
Nữ nhân mặc sườn xám mỉm cười, nói: “Ta tên là Công Tôn Ly, đương nhiên, ngươi cũng có thể gọi ta một tiếng Công Tôn tôn giả.”
“Tôn giả sao?”
Bùi Nguyên Minh ánh mắt trầm xuống.
“Trường Sinh Điện sao?”
Công Tôn Ly trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nói: “Bùi Tiên Sinh, quả nhiên thật là thú vị.”
“Những người khác, một khi biết Trường Sinh Điện chúng ta, đều chỉ sợ tránh còn không kịp, mỗi người đều giả ngu.”
“Ngược lại là Bùi Tiên Sinh ngươi, trực tiếp chỉ ra thân phận của ta.”
“Đây rốt cuộc là bởi vì, Bùi Tiên Sinh ngươi quá ngu, hay là bởi vì Bùi Tiên Sinh ngươi, quá mức tự cho là đúng đây?”
Bùi Nguyên Minh nhún vai, nói: “Ngươi đoán xem?”