Bất quá, ông ta lại đem thông tin chi tiết của mấy binh lính kia, trực tiếp gửi vào điện thoại di động của Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn mấy lần, thần sắc nhiều hơn mấy phần cổ quái.
Những binh lính này, giống như đều chạy tới Tiểu Phụng chùa xuất gia, cũng không biết là thật hay giả.
Nương theo việc hiểu rõ đối với bên ngoài Vạn Lý Trường Thành ngày càng sâu, Bùi Nguyên Minh đối với Tiểu Phụng chùa, cũng hiểu rõ nhiều hơn.
Tại bên trong tam đại chùa chiền bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, Tiểu Phụng chùa là xuất hiện ở trước mặt người đời nhiều nhất.
Bọn họ, chẳng những tín đồ đông đảo, mà lại từ xưa đến nay, đã tiếp nhận các loại quyên tặng, nên hiện tại, Tiểu Phụng chùa nghiễm nhiên đã là một thế lực lớn bên ngoài Vạn Lý Trường Thành.
Mà những năm gần đây, bọn hắn càng là không ngừng chiêu mộ nhân tài từ khắp nơi.
Nói ví dụ, Tô Ương Kim Tô gia, lại ví dụ, quân lính của chính mình ở bên ngoài Vạn Lý Trường Thành.
Không nói tới Tô Ương Kim, binh lính của Bùi Nguyên Minh tại Đường Đao Doanh, toàn bộ đều là đều là hoàn khố đại thiếu, mỗi một người, thân phận đều là bất phàm.
Mà bây giờ, những người này đều tiến vào Tiểu Phụng chùa, cộng thêm chuyện đã xảy ra với Chân Gia Thủ Đô và Trịnh Tuyết Dương, để Bùi Nguyên Minh ý thức được, Tiểu Phụng chùa, tuyệt đối không đơn giản theo như đồn đại của người ngoài như vậy, tuyệt đối không chỉ là một cái chùa miếu bình thường.
Nhưng vì sự an toàn của Trịnh Tuyết Dương, nên Bùi Nguyên Minh không dám đánh rắn động cỏ, vẫn là cố kềm chế.
Hôm sau.
Đây là ngày Học Viện Địa Tông bắt đầu tựu trường.
Bùi Nguyên Minh sáng sớm liền thay đổi một bộ đồng phục học sinh, chậm rãi đi về phía Học Viện Địa Tông.
Học Viện Địa Tông mặc dù chỉ là một trường đại học bình thường mà thôi, nhưng là nó có chút tính chất tư nhân, phía sau lại có tam đại chùa chiền bên ngoài Vạn Lý Trường Thành chi viện, cho nên mặc kệ là giáo viên hay là chất lượng giảng dạy, cũng không tệ.
Mấu chốt nhất chính là, những người học ở Học Viện Địa Tông, đều có xác suất rất lớn sau khi tốt nghiệp, có thể đến một trong tam đại chùa chiền nào đó, tiềm tu một khoảng thời gian.
Dù chỉ là làm một đệ tử không xuất gia, nhưng là ngày sau, cũng có thể sử dụng liên kết mạnh mẽ của tam đại chùa, tại bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, trở nên thịnh vượng, sung sướng.
Cho nên nói, đọc sách tại Học Viện Địa Tông, nói một cách bình thường, nếu không phải là phú nhị đại, thì chính là người hết sức ưu tú.
Đi vào cửa chính Học Viện Địa Tông, Bùi Nguyên Minh nhìn thấy không ít xe sang, với số lượng xe sang ở đây, có thể tổ chức được một cuộc triển lãm xe sang.
Ngoại trừ không ít học sinh là gia tộc đưa tới ra, còn có không ít học sinh, là tự mình lái xe đi học.
Bùi Nguyên Minh đã tốt nghiệp quá nhiều năm, hiện tại đã diễn trò thì phải làm cho thật, hiện tại đã đến trường đại học, ngược lại là nhìn xem hết thảy, đều có chút mới mẻ.
Anh nhớ mang máng, thời điểm mình đại học, mặc dù trong lớp cũng có người thích khoe của, nhưng là hi hữu hiếm thấy được, có người tự lái xe sang đi học.
Nhưng là ở đây, tất cả đều là chuyện bình thường.
Mà những học sinh kia, hoặc là cả người mặc trang phục xa xỉ, hoặc là liền mặc trang phục truyền thống.
Mà những học sinh trong trang phục truyền thống, trên cổ đeo lục ngọc, hoặc tràng hạt Nam Hồng.
So sánh một chút, Bùi Nguyên Minh vốn quen thuộc sinh hoạt mộc mạc, nhìn thế nào đều cùng nơi này, có chút không hợp nhau.
Rất nhanh, Bùi Nguyên Minh tiến vào phòng học của chính mình, yên lặng ngồi ở trong góc.
Bởi vì Bùi Nguyên Minh tận lực hạ thấp thân phận, sau khi anh báo danh, cũng không ai quan tâm đến anh.
Anh cũng không có hứng thú với những người trong lớp, nhưng đang suy nghĩ, làm thế nào mới có thể tìm được lý do, hiện tại liền đi Tiểu Phụng chùa một lần.
Ở trường học, sinh hoạt gió êm sóng lặng, Bùi Nguyên Minh hữu ý, vô ý nghe ngóng cũng biết được, chỉ có những học sinh ưu tú, mới có thể nhận được sự “Kêu gọi” của Tiểu Phụng chùa và tam đại chùa chiền, mới có thể đi bên kia một chuyến, được người khảo nghiệm tư chất.