Chàng Rể Quyền Thế

Chương 6374



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoài cổng đồn cảnh sát, một chiếc xe Benz khiêm tốn, dừng ở bên người Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh mở cửa xe ngồi lên.

Sau khi liếc nhìn Thích Quân Phật Tử qua tấm kính trên cửa xe, Bùi Nguyên Minh ra hiệu lái xe đi.

Xe khởi động, Tiêu Như Ý ngồi ở bên cạnh Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Bùi Thiếu, ngài thời điểm nào cùng Phật Tử Thích Quân, quan hệ tốt như thế rồi a?”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt một cái nói: “Ta trước đó, xác thực cùng hắn quan hệ bình thường.”

“Chẳng qua bây giờ a, ta chính là người chi viện to lớn cho hắn đoạt vị.”

“Không phải người của Thích Tâm Sinh, hết lần này đến lần khác làm ta buồn nôn hay sao?”

“Hiện tại, ta không buồn nôn trở lại, chẳng phải là có lỗi với hắn sao?”

“Truyền lệnh cho lang tộc, tứ đại bộ tộc bên ngoài Vạn Lý Trường Thành.”

“Bắt đầu từ hôm nay, Phật môn Địa Tông, chúng ta chỉ công nhận Tiểu Phụng Tự!”

Tiêu Như Ý hơi sững sờ, một lát sau, khóe mắt rơi vào Thích Quân Phật Tử trong khuôn viên đồn cảnh sát, bên trong ánh mắt hiện lên một tia kỳ quái. . .

Trở lại biệt thự số một Thiên Thê Sơn, Bùi Nguyên Minh không có việc gì khác để làm, cầm điện thoại lên, gửi vài tin nhắn cho Trịnh Tuyết Dương, Hạ Vân và những người khác, sau đó liền ngã xuống ngáy o o.

Dù sao, ở một nơi như đồn cảnh sát, dù có bình tĩnh đến đâu cũng không thể nghỉ ngơi tốt được, hiện tại khó được có thời gian, đương nhiên là phải nghỉ ngơi cho thật khỏe.

Anh ngủ một giấc đến tối, thì chuông cửa biệt thự vang lên.

Bùi Nguyên Minh sau khi rửa mặt ra mở cửa, đã thấy Tô Văn Nhã mang theo một hộp cơm tinh xảo, đi đến.

“Thế nào lại rảnh đưa thức ăn đến cho tôi a?”

Bùi Nguyên Minh một bên ra hiệu Tô Văn Nhã ngồi xuống, vừa mở miệng.

“Bùi Thiếu ngài, tối hôm qua đều ở cảnh sát, hôm nay lại không có đi ra ngoài, chắc hẳn không có cơm thật ngon để ăn.”

“Cho nên tôi cố ý đi đến con hẻm trên đường Yến Kinh, mua được ít thịt dê cho ngài bồi bổ.”

“Món súp dê này, mười phần chính hiệu, mấu chốt là chất thịt không béo, nước canh không ngán, vừa vặn bồi bổ thân thể.”

Tô Văn Nhã một bên nói, một bên mở ra hộp cơm, bên trong chính là một đĩa thịt dê hấp và bánh bao không nhân.

Bùi Nguyên Minh vừa vặn chưa ăn bữa tối, nhìn thấy thứ này cũng lập tức liền thèm tới nhỏ dãi, ăn như gió cuốn.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ăn được bảy tám phần, Tô Văn Nhã mới nói khẽ: “Bùi Thiếu, hôm nay tới, là muốn thay Tô Gia chúng tôi, nói một tiếng cám ơn đối với ngài.”

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu, nói: “Chuyện của Tô Gia, chính là chuyện của tôi, không thể nói chữ cám ơn.”

Anh tự nhiên cũng minh bạch, Tô Văn Nhã nói là chuyện của Tô Ương Kim.

Mặc dù Tô Ương Kim là người Địa Tông, thế nhưng là một khi, thật sự biến thành bàn đạp song tu cho người khác, mặc kệ là chết hay sống, cuối cùng rớt đều là mặt mũi Tô Gia.

Cho nên, những gì tối hôm qua Bùi Nguyên Minh làm, ở một mức độ nào đó, cũng là lưu lại thể diện cho Tô gia.

“Mặt khác, xế chiều hôm nay, Tiểu Phụng Tự bên kia đưa một phần hậu lễ tới, nói xem như sính lễ.”

Tô Văn Nhã nói sang chuyện khác.

Bùi Nguyên Minh lần này, ngược lại là thật sự hơi sững sờ: “Phật Tử Thích Quân, muốn cho Tô Ương Kim một cái danh phận hay sao?”

Mặc dù tăng nhân Địa Tông, không kiêng nể gì việc kết hôn, nhưng là Phật Tử Thích Quân, thế mà chuẩn bị cho Tô Ương Kim một cái danh phận, đây là hoàn toàn vượt qua ngoài ý liệu của Bùi Nguyên Minh.

“Hẳn là ý tứ này.”

Tô Văn Nhã khẽ gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.