Chàng Rể Quyền Thế

Chương 7010



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Nói những chuyện này, là khách khí rồi, Vì tôi đã coi cô, như là bằng hữu, trong phạm vi khả năng của mình, tự nhiên là muốn giúp cô, giải quyết những vấn đề này.”

Tư Đồ Dao ánh mắt kỳ dị, sau đó, cũng không nói cái gì.

Bầu không khí giữa hai người, trở nên có chút gượng gạo, lúc này, ánh mắt Bùi Nguyên Minh rơi vào một quảng trường nhỏ, cách quán cà phê không xa.

 

Liền gặp được nơi đó, giờ phút này, bài trí rất nhiều thiết bị quay phim, một số mỹ nam và mỹ nữ đang cùng một chỗ quay chụp, thoạt nhìn như là một hiện trường hoạt động gì đó.

Tư Đồ Dao thuận theo ánh mắt Bùi Nguyên Minh nhìn sang, giống như nhớ ra điều gì, nàng chỉ vào một tấm biển bên cạnh nói: “Đây là địa điểm tổ chức sự kiện của Đường Môn Films.”

Bùi Nguyên Minh, ánh mắt rơi xuống một thân ảnh yểu điệu trong đám người, nói trong tiềm thức: “Đường Môn Films sao?”

Tư Đồ Dao gật đầu nói: “Công ty điện ảnh truyền hình do Đường Môn kinh doanh, bao gồm phim truyền hình, điện ảnh và qc, trong đó, nổi bật nhất là ngành qc.”

“Nghe nói, tại bên trong phạm vi toàn cầu, Đường Môn Films có chất lượng qc, tốt nhất thế giới.”

“Có thể trở thành người mẫu của Đường Môn Films, đối với rất nhiều người mới trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. đều là chuyện đủ để làm rạng rỡ tổ tông.”

“Tôi nhớ được, Đường Môn Films gần đây, dường như đang tổ chức một cuộc thi Người mẫu Con đường Tơ lụa. Đây chắc là vòng sơ loại ở khu vực Yến Kinh a?”

“Tuy nhiên, ngay cả ở vòng loại, sự cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt, ở đây mấy chục người này, đoán chừng có thể tuyển ra được, lác đác không có mấy người.”

Bùi Nguyên Minh nhẹ gật đầu, nói: “Thì ra là thế.”

“Thế nào, Bùi Đại Thiếu anh, đối với loại chuyện này, có hứng thú hay sao?”

Tư Đồ Dao giống như phát hiện ra một thế giới mới.

“Sẽ không phải là nữ sinh viên mà anh nuôi, cũng đang tham gia cuộc thi Người mẫu Con đường Tơ lụa này a?”

Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Tư Đồ công chúa, cái trò đùa này của cô, không vui tí nào, cô cảm thấy tôi, giống như là loại người, nuôi nổi nữ sinh viên kia sao?”

Tư Đồ Dao nhẹ gật đầu, nói: “Xác thực nuôi không nổi, chẳng qua nếu như anh có cần, tôi ngược lại là có thể nuôi anh. . .”

Chỉ có điều, thời điểm nói xong lời “nuôi anh” hai chữ cuối cùng kia, thanh âm của Tư Đồ Dao, trở nên nhỏ đến mức, không thể nghe.

“Cái gì?”

Bùi Nguyên Minh còn chưa kịp có phản ứng, nhưng là nháy mắt sau đó, một cảnh tượng từ hiện trường thi dự tuyển, đã thu hút sự chú ý của anh.

“Bốp —— ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.