Chàng Rể Quyền Thế

Chương 7503



“Dù sao, đã có người mưu toan đem cái oan ức này, chụp tại trên đầu tôi, không đem hắc thủ cùng hung phạm giết người phía sau màn, tất cả đều lôi ra.”

“Tôi sẽ luôn cảm thấy, có lỗi với chính mình.”

“Cho nên, có cơ hội, đối với chuyện này, tôi cùng Trương Lão nói không chừng, còn có cơ hội hợp tác.”

Nghe nói như thế, Trương Quân Nguyên nhìn xem Bùi Nguyên Minh, ánh mắt nhiều hơn mấy phần cổ quái, sau đó thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi có nhuệ khí, là chuyện tốt.”

“Có điều, ta hi vọng chuyện này, vẫn là do Giới Thành điều tra là chính.”

“Nếu như có cần, ta tất nhiên sẽ hướng Bùi Đại Biểu mở miệng, thỉnh cầu viện trợ.”

Nghe ra ý cự tuyệt mà Trương Quân Nguyên nói gần nói xa, Bùi Nguyên Minh cũng không thèm để ý, mà là nhún vai.

“Thứ ba, ta là đến cùng tiểu hữu, nói chuyện về người của tam đại đường khẩu.”

“Trước mắt, hết thảy tư liệu của tam đại đường khẩu, đều đã sửa soạn xong, tất cả tài nguyên cũng đã được đóng băng, tùy thời đều có thể giao lại cho tiểu hữu.”

“Nhưng là, trước đó, ta vẫn hi vọng tiểu hữu cậu, thận trọng suy nghĩ kỹ càng cho thỏa đáng.”

“Cầm vào cái tam đại đường khẩu này, cậu đời này liền chú định cùng Giới Thành, cột vào trên cùng một chiếc chiến xa, mặc kệ cậu có nguyện ý hay không.”

Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Trương Lão ngài nói lời này, chỉ cần tôi không nguyện ý, thế gian lại có ai có thể đem tôi, cột vào trên cái chiến xa gì được a?”

“Cho nên, tam đại đường khẩu, Trương Lão cứ việc chuyển giao, về phần có cái dấu vết gì tiếp sau đó, chính tôi sẽ giải quyết.”

“Mà lại, tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà tìm Giới Thành gây phiền phức.”

“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Giới Thành, không nên chủ động giở trò xấu.”

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, hơi có mấy phần phách lối bá đạo, Trương Quân Nguyên hơi sững sờ, hồi lâu sau mới lắc đầu, bật cười một tiếng nói ra: “Quả nhiên là giang sơn đời nào cũng có người tài sinh ra, một đời người mới, thay thế người cũ a!”

“Người tuổi trẻ bây giờ, mỗi một người đều tự cho là đúng, duy ngã độc tôn, tham vọng đều vô cùng to lớn.”

“Nhưng rất nhiều người, năng lực lại theo không kịp tham vọng của mình.”

“Cuối cùng, không phải biến thành hoàn khố, thì chính là biến thành một phế vật.”

“Nhưng hết lần này tới lần khác, luôn cảm giác mình không thành công, là do thời thế gây nên.”

“Cả đám đều coi là, nếu có cơ hội, chính mình sẽ là tổng giáo đầu thứ hai. . .”

“Hi vọng, Bùi tiểu hữu sẽ không giống như những người tuổi trẻ kia, chỉ có tham vọng thôi a. . .”

Đối với lời chửi xéo của Trương Quân Nguyên, Bùi Nguyên Minh làm ra vẻ nghe mà không hiểu, chỉ cười cười nói: “Đúng rồi, không biết trưởng bối còn có chuyện gì khác hay không?”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, giờ phút này trực tiếp đổi chủ đề, Trương Quân Nguyên cũng biết, lời ám chỉ của mình, Bùi Nguyên Minh cũng không hề để ở trong lòng, ông ta có chút tiếc nuối, thở dài một hơi.

Luôn cảm thấy người tuổi trẻ bây giờ, cả đám đều cực kì được nuông chiều.

Khó thấy được một người nào, nhìn có chút bản lãnh, nhưng là cuối cùng, cũng chỉ là thường thường mà thôi.

Vốn dĩ, Trương Quân Nguyên đều không muốn cùng Bùi Nguyên Minh nói chuyện.

Thế nhưng là, giờ phút này nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đưa ra vấn đề như vậy, Trương Quân Nguyên chần chờ một lát sau, vẫn là mang theo ý nghĩ có mấy phần còn nước còn tát, nói: “Thôi, đã đến, liền một lần nói ra luôn đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.